Ngay lập tức, chiếc bàn nứt đôi!
“Là ai?”
“Rốt cuộc là ai đã ra tay!”
Trong nhà xác của bệnh viện.
Viên Lịch Hành lạnh lùng đứng ở đó.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt anh ta là thi thể lạnh lẽo của Tống Giang Thu.
Có hai người đang đứng co ro phía sau Viên Lịch Hành.
Hai người này, một người là nhân viên phục vụ đã tiếp xúc với Tống Giang Thu tối qua.
Người còn lại là MC của bữa tiệc.
“Hai người, bây giờ ai có thể nói cho tôi biết tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Từng câu từng chữ mà Viên Hành Lịch nói ra.
Lạnh lẽo giống như nhiệt độ trong nhà xác này.
MC và nhân viên phục vụ nhìn nhau.
Nhân viên phục vụ sợ đến mức hai chân run bần bật.
Răng anh ta va lập cập vào nhau, không nói được câu nào.
Viên Lịch Hành ở trước mặt này thật sự quá đáng sợ!
Trên người anh ta toát ra một luồng khí tức lạnh lẽo!
Mặc dù chân tay MC cũng đang run lẩy bẩy, nhưng anh ta biết nếu như anh ta không mở miệng, bọn họ cũng có thể cũng phải nằm trong nhà xác này.
“Cậu Viên, chuyện này nhất định là do người tên Lý Phong đó làm”.
“Lý Phong?”
Khi Viên Lịch Hành nghe thấy cái tên này, anh ta từ từ xoay người lại.
MC vội vàng khom lưng, cúi đầu.
Thật ra anh ta cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao bây giờ Tống Giang Thu cũng chết rồi.
Mặc dù tối qua sau khi rời đi, Tống Giang Thu vẫn còn rất khỏe mạnh.
Chuyện này chắc là không có liên quan gì đến Lý Phong.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần trối bỏ trách nhiệm, anh ta có thể sống tiếp.
Vì vậy, anh ta nhất định phải dội hết nước bẩn lên người Lý Phong.
MC vội vàng nói.
“Tối hôm qua, ở bữa tiệc từ thiện, có một người từ nơi khác đến tên là Lý Phong, tên đó đã khiêu khích cậu Tống”.
“Cậu Tống nhất định là do bị hắn chọc giận, tức quá mà chết!”
“Bởi vì hắn đã khiến cậu Tống phải quyên góp tận bảy tỷ!
Hai mắt Viên Lịch Hành khẽ nheo lại.
Trong mắt Viên Lịch Hành lóe lên một tia sắc bén.
Viên Lịch Hành bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai MC.
Anh ta cười, giọng cười vẫn nhẹ nhàng ấm áp như thường ngày.
Anh ta nói với MC: “Bây giờ nói hết tất cả những gì mà anh biết cho tôi nghe”.
“Anh yên tâm, nếu như anh nói thật, tôi nhất định sẽ không làm khó anh”.
“Vâng! Vâng!”
Sau khi Viên Lịch Hành nghe câu chuyện thêm mắm thêm muối của MC, trong mắt anh ta chợt lóe lên một tia sáng!
Cứ nghĩ rằng tập đoàn Lăng Tiêu chỉ là một xưởng gia đình nhỏ đến từ nơi khỉ ho cò gáy.
Không thể ngờ, người đứng sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu lại là một thằng ở rể.
Ra khỏi nhà xác, Viên Lịch Hành vừa ngồi vào trong chiếc xe sang trọng của mình.
Thư ký bên cạnh đưa thông tin của một số thành viên quan trọng của tập đoàn Lăng Tiêu cho Viên Lịch Hành.
“Tổng giám đốc, tài liệu của tất cả các thành viên chủ chốt của tập đoàn Lăng Tiêu đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, anh xem đi”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu có hai cột sống chính”.
“Một người là chủ tịch Hứa Hiếu Dương, người còn lại là giám đốc Hứa Mộc Tình”.
Người sắp xếp thông tin theo thói quen sẽ đặt thông tin về Hứa Mộc Tình ở trang đầu tiên của tài liệu.
Viên Lịch Hành mở tài liệu.
Khi nhìn thấy ảnh của Hứa Mộc Tình, trong mắt anh ta không khỏi lộ ra vẻ trầm tư.
Cùng là những người ưu tú nhưng Viên Lịch Hành khác với Tống Giang Thu.
Khi nhìn thấy ảnh của Hứa Mộc Tình, trong mắt anh ta không hiện ra mong muốn chiếm hữu mạnh mẽ.
Chỉ đơn giản là sự tò mò.
Ngay sau đó, Viên Lịch Hành lạnh lùng phun ra một câu: “Phụ nữ đẹp là con dao hai lưỡi”.