ường Uy có một sắc vóc khác thường ở tuổi tám mươi.
Nhà họ Nhâm có thể đứng ở nơi rồng rắn lẫn lộn như thủ đô. Một phần lớn phụ thuộc vào thân phận của Nhâm Thường Uy.
Đúng như lão nói. Nhìn cả cái thủ đô rộng lớn, chả có mấy ai dám động vào người của lão!
Hứa Mộc Tình trông nghiêm trang nói với Nhâm Thường Uy không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Xin chào Nhâm lão gia! Tôi tên là Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu".
"Bây giờ là giờ làm việc. Tôi đang định đưa người đến tập đoàn của ông để ký hợp đồng".
"Nếu ông đã ở đây rồi thì ký kết luôn đi".
Nhâm Thường Uy vốn đã đang tức giận sẵn.
Thái độ điềm tĩnh của Hứa Mộc Tình càng khiến lão tức giận hơn.
Lão nắm lấy cây gậy trong tay và ném mạnh.
"Hợp đồng cái con khỉ!?"
"Tập đoàn của tao ký kết với chúng mày bao giờ!?"
Nhâm Thường Uy vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình quay lại và lấy một tài liệu từ tay Raven.
"Tài liệu này là của cháu trai ông, cũng là hợp đồng mà tổng giám đốc tập đoàn của ông đã ký với chúng tôi trước khi đua".
"Nếu anh ta thua, các ông sẽ giao cho chúng tôi mảnh đất gần làng Thanh Thủy ở phía Tây thành phố".
Hứa Mộc Tình vừa dứt lời.
Nhâm Thường Uy đã trừng mắt!
"Bùm!"
Chiếc nạng trong tay Nhâm Thường Uy đột nhiên đập xuống đất!
Lập tức, đá cẩm thạch cứng trực tiếp bị chọc thủng một lỗ!
"Láo!"
"Đồ đàn bà ngoại lai!"
"Giết cháu tao còn chưa đủ, còn dám giở trò với lão phu!"
Trong khi nói chuyện, chiếc nạng trên tay của Nhâm Thường Uy vung về phía Hứa Mộc Tình!
"Vù!"
Một cơn gió thoảng qua!
Hình bóng của Lý Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình.
Hai ngón tay.
Với tốc độ cực nhanh, chiếc nạng vừa đập xuống đã bị kẹp lại!
"Lão già, ông già rồi, đừng nóng giận như vậy, cẩn thận tức mà chết đấy".
Mặc dù giọng nói của Lý Phong có vẻ đều đều, nhưng lại lạnh lẽo.
Nhâm Thường Uy, người đã sống hơn tám mươi năm, đã trải qua những thăng trầm của thế gian.
Khoảnh khắc gặp Lý Phong, lão liền cảm thấy sự hoảng sợ mà trước đây chưa từng thấy.
Lão không thể không lùi lại hai bước.
Nhâm Thường Uy nhìn thẳng vào Lý Phong.
"Mày là Lý Phong".
“Là tôi”, Lý Phong thờ ơ đáp.
"Tốt, rất tốt!"
"Bây giờ giao con trai tao ra đây!"
"Nhân tiện, cũng gọi người chống lưng cho mày ra đây!"
"Tao muốn xem người chống lưng cho mày ghê gớm như nào!"
Lý Phong khẽ cười.
"Sau lưng tôi không có người chống lưng".
Nhâm Thường Uy trợn mắt.
"Đừng có vớ vẩn!"
"Nếu không có người chống lưng, con trai của tao sao có thể bị mày bắt lại được!"
"Người đâu, vác xác ra đây cho tao!"
Nhâm Thường Uy lại gầm lên!
Lúc này, cánh cửa phòng bên mở ra.
Nhâm Khang Ninh vội vàng ra khỏi phòng.
Lúc này, trên trán Nhâm Khang Ninh đầy mồ hôi, ông ta trông rất bối rối.
Nhâm Khang Ninh chạy đến trước mặt Nhâm Thường Uy.
"Bố, sao bố lại ở đây?"
Lúc này, Nhâm Khang Ninh, nào còn khí thế như lúc ở