ạo Nhiên vừa dứt lời, Dương Thiện Tề đã biến thành một cơn gió mạnh và lao về phía Linh Cẩu.
"Bùm!"
Dương Thiện Tề đấm vào khuôn mặt kiêu ngạo của Linh Cẩu.
Cơ thể của Linh Cẩu ngay lập tức lùi lại bởi cú đấm này.
Khi hắn đụng phải tên đàn em phía sau, Dương Thiện Tề lại lao tới trước mặt họ.
Dương Thiện Tề nhấc chân đạp mạnh vào bụng Linh Cẩu.
"Bùm!"
Linh Cẩu và tên đàn em phía sau xếp chồng lên nhau, chúng bay ra, va vào tường rồi mới dừng lại.
"Lão Dương, đánh mạnh vào!"
"Đánh cho đám khốn kiếp này bắt nạt người lương thiện, ức hiếp nam nữ này nhừ tử đi!"
Dương Thiện Tề là một người làm việc rất nghiêm túc, cậu ta đáp ứng các yêu cầu của Hứa Hạo Nhiên một cách vô điều kiện.
Hét lên thảm thiết!
Tiếng la hét của Linh Cẩu và đám đàn em không ngừng phát ra từ trong phòng.
Răng bay!
Chân tay gãy!
Linh Cẩu và người của hắn đều đã bị hạ gục.
Cuối cùng, chỉ còn lại Tần Gia Chính.
Tần Gia Chính đã run rẩy đứng trong góc tường từ lâu.
Anh ta muốn về nhà thật nhanh.
Nhưng không có chỗ nào để trốn thoát.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên đã cầm lon bia đứng ở cửa phòng.
Tên Linh Cẩu ban nãy vẫn còn hung hãn, giờ đã nằm lăn ra đất như một con chó chết.
Dương Thiện Tề đánh hắn mạnh nhất, hai tay Linh Cẩu hoàn toàn bị bẻ gãy, chân phải đã bị Dương Thiện Tề đập nát!
Loại chấn thương này sẽ khiến hắn phải nằm trên giường bệnh ít nhất vài tháng.
Hơn nữa sau khi ra khỏi giường, hắn sẽ không còn có thể bắt nạt người ta được nữa!
"Hì hì, mày muốn kiêu ngạo, để tao cho mày tiếp tục kiêu ngạo nhé!"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên cầm lấy lon bia trong tay, từng bước đi về phía Tần Gia Chính.
"Đừng qua, đừng qua đây!"
"Bố tao là Tần Vạn Hào, gia tộc chúng tao bây giờ là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô đấy!"
"Nếu mày dám động vào tao ... A!"
"A!!"
Khi Tần Gia Chính bắt đầu khoe khoang về gia cảnh của mình, vẫn mang tư thế ngẩng đầu trừng mắt.
Nhưng mới nói được một nữa, Hứa Hạo Nhiên đã cầm lon bia trên tay đập xuống tới tấp.
"Gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc ở thủ đô, đúng không?"
"A!"
"Gia tộc mày có phải có rất nhiều tiền không?"
"A!"
"Bố mày tên là Tần Vạn Hào đúng không?"
"A!"
"Mày cứng nhỉ? Có chút tiền bọ trong tay, mà dám bắt nạt người thường đúng không!?"
Hứa Hạo Nhiên ra tay ngày càng tàn nhẫn hơn.
Cậu ta đem tất cả cảm xúc của cuộc tình tan vỡ trút lên anh ta.
Khi Hứa Hạo Nhiên dừng lại, đầu Tần Gia Chính đã bị đánh cho xưng vù.
Trên khuôn mặt anh ta khắp nơi đều là những vết bầm tím do lon bia kia đập xuống.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tần Gia Chính đang co rúm trong góc một cách trịch thượng, hằn học nói.
"Tao nói cho mày biết, tao tên là Hứa Hạo Nhiên".
"Tuy rằng ông đây không có năng lực lắm, nhưng ông đây may mắn".
"Tao có một người anh rể thực sự tuyệt vời".
"Giờ tao sẽ trịnh trọng nói cho mày biết".
"Sau khi ông đây thất tình, anh rể nói với tao rằng tao có thể đưa ra ba nguyện vọng với anh ấy".
"Nguyện vọng đầu tiên của tao bây giờ là bảo anh rể ta