g lại vỗ nhẹ lên lưng hắn mấy cái.
Tần Trọng bỗng như người uống say, toàn thân run lên, nằm bò ra cỏ nôn thốc nôn tháo.
Mùi hắn nôn rất khó ngửi.
Sau khi nôn hơn hai phút.
Chờ đến lúc Tần Trọng đứng lên.
Lý Phong nói: "Cậu giơ tay ấn lên phía dưới rốn mình xem có thấy đau hay không?"
Tần Trọng giật mình, hắn không ngờ Lý Phong lại hiểu rõ về loại độc này như vậy.
Bởi vì sai khi trúng loại độc này, chỉ cần ấn nhẹ xuống phía dưới rốn một chút sẽ cực kì đau đớn.
Đau muốn chết.
Đau đến không thể diễn tả bằng lời.
Nếu mỗi tháng bọn họ không uống thuốc giải thì đau đớn sẽ lan ra toàn thân.
Khiến người ta đau đến chết đi sống lại.
Vì thế bọn họ phải liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ thì mới lấy được thuốc giải.
Nhiều lúc bọn họ cảm thấy, hi sinh khi làm nhiệm vụ cũng là một loại giải thoát.
Tần Trọng làm theo lời Lý Phong, ấn hai lần lên vị trí dưới rốn.
Hắn hơi sững người, sai đó lại ấn hai cái mạnh hơn vào đó.
Cuối cùng hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn Lý Phong.
Hắn bỗng quỳ xuống trước mặt anh.
"Cảm ơn anh!"
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Cho dù để tôi đi giết Tần Vạn Hào tôi cũng bằng lòng".
Lý Phong cười lắc đầu: "Tôi hỏi cậu, cậu và các anh em của mình hận ai nhất?"
Tần Trọng nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hận nhất là cả nhà họ Tần".
"Thế thì đúng rồi".
"Khiến các cậu thành ta thế này không chỉ có một mình Tần Vạn Hào mà là cả nhà họ Tần".
"Cho dù cậu và các anh em thoát được rồi nhưng bọn chúng sẽ lại dùng cách thức như vậy đi bắt những người khác".
"Bi kịch của các cậu sẽ xảy ra trên người họ".
Hai mắt Tần Trọng mở to, hắn nhìn thẳng vào Lý Phong.
"Tôi hiểu ý của anh".
"Từ giờ mạng của tôi và các anh em sẽ giao cho anh".
Đêm tối, Tần Vạn Hào vẫn luôn ở trong lều của mình.
Tiếng muỗi bay vo ve bên tai.
Ông ta bực đến nỗi không ngủ nổi.
Nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bảo vật, ông ta cũng không ở đây làm mồi cho muỗi đốt.
Nhưng vì không biết chuyện này phải kéo dài bao lâu nên mới làm ông ta bực mình như thế.
Ông ta gọi tên đàn em đứng gác bên ngoài lều vào hỏi.
"Sao thế, sao đám người Tần Trọng còn chưa về?"
"Với thực lực của bọn họ, đi bắt một người mà phải tốn sức thế hả?"
Tần Vạn Hào vừa dứt lời, ngoài lều truyền đến giọng nói của Tần Trọng.
"Ông chủ, chúng tôi về rồi".
Chờ Tần Trọng bước vào, Tần Vạn Hào hỏi ngay.
"Các cậu chết dí ở đâu thế? Sao mà lâu vậy?"
Tần Trọng khép nép trước Tần Vạn Hào, hắn khom lưng nói nhỏ.
"Chúng tôi vẫn luôn chờ bên ngoài lều của bọn chúng, chờ có người đi vệ sinh thì bắt lấy".
"Sau đó nhét thuốc vào miệng hắn".
"Người đó là học trò bên cạnh tên giáo sư nước ngoài, khống chế hắn rất dễ".
"Giờ hắn đã trở thành gián điệp của chúng ta, hắn sẽ báo cho chúng ta toàn bộ tin tức của nhóm người đó".
Nghe Tần Trọng nói, Tần Vạn Hào cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Ông ta cũng cười khẩy nói: "Làm tốt lắm, thưởng cho cậu viên thuốc này, uống đi".
Tần Trọng lễ phép nhận lấy viên thuốc màu đỏ trong tay Tần Vạn Hào.
Hắn nhẹ nhàng bỏ viên thuốc vào miệng mình.
Trong nháy mắt khi Tần Vạn Hào vừa cúi đầu, Tần Trọng nhanh chóng nhổ viên thuốc ra tay rồi dấu vào trong túi.
Vừa nãy nghe Lý Phong nói hắn mới biết, hóa ra thuốc giải từ trước đến nay bọn họ uống cũng là thuốc độc.
Nếu uống viên thuốc đỏ này thì độc tố trong người sẽ càng nặng thêm.
Sát thủ giống như bọn họ sống thọ nhất cũng không quá