là bí mật, lẽ ra tôi cũng không có tư cách biết".
"Nếu tôi nói ra, gia tộc khổng lồ, bí ẩn đấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi và người nhà tôi".
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: "Nếu ông không nói thì người nhà ông cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu".
"Tôi không cần biết bọn chúng là ai".
"Cho dù là thế gia có lịch sử mấy trăm năm hay hàng nghìn năm đi chăng nữa".
"Bọn chúng từng đối xử với anh trai tôi ra sao, tôi sẽ trả lại cho chúng gấp trăm lần".
Lúc Lý Phong nói ra chữ cuối cùng, toàn thân anh bỗng phóng ra khí thế cuồn cuộn.
Tất cả mọi người kể cả Dương Thiện Tề bất giác ôm chặt tim mình.
Hơi thở mạnh mẽ quét qua bốn phía, khiến tất cả mọi người không thể nào hô hấp được trước mặt Lý Phong.
Từ trước đến nay, Dương Thiện Tề vẫn luôn luyện tập tất cả những kĩ năng mà Lý Phong dạy cho.
Mỗi một câu anh nói, Dương Thiện Tề đều nhớ kĩ trong đầu, luyện theo.
Giờ cậu ta đã trở thành một cao thủ mạnh.
Nhưng trước mặt Lý Phong, cậu ta cũng không chống lại được sát khí mà anh phóng ra.
Lúc này Tần Vạn Hào lại có thêm vết thương, ông ta đau đớn dùng hai tay nắm chặt lấy cổ họng mình.
Gân xanh nổi lên.
Cả khuôn mặt sưng phù như quả táo đỏ.
"Tôi nói!"
"Tôi nói!"
Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Phong bỗng thu lại sức mạnh trên người mình.
Mọi người xung quanh lập tức cảm thấy dễ hít thở hơn nhiều.
Trước mặt Lý Phong, Tần Vạn Hào cảm nhận được thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Ông ta chỉ mong mình có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc này, ông ta lập tức đứng lên, căng thẳng nói với Lý Phong.
"Tin này tôi không thể nói cho nhiều người biết".
Vì vậy ông ta dè dặt bước đến bên cạnh Lý Phong.
Chương 657: Cười đến cuối cùng
Ông ta ghé sát miệng đến tai Lý Phong, nói nhỏ mấy câu.
Tất cả những gì Tần Vạn Hào nói là thật.
Nhưng lúc đang nói, mắt ông ta lóe lên sự sắc bén.
Nói xong, ông ta chợt ra tay đánh về phía Lý Phong.
Không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã cầm một con dao cực kì sắc nhọn.
Tốc độ ông ta nhanh như chớp, con dao trong tay đâm mạnh về phía tim Lý Phong.
Ông ta còn lo một dao này không đâm chết được Lý Phong, nên đâm liên tiếp mấy phát.
Sau đó cười to: "Ha ha ha, lần này để tao xem mày có chết tươi không?"
"Chồng ơi!"
Hứa Mộc Tình đột nhiên hét to.
Nhưng Hứa Mộc Tình vừa mới chạy lên mấy bước đã bị Hứa Hạo Nhiên giơ tay ngăn lại.
"Chị à, chị không phải lo đâu".
"Cái khác thì không nói chứ anh rể là người ranh ma nhất mà em từng gặp đấy".
"Cái chiêu cũ rích mà ngu như thế sao có thể khiến anh rể bị thương được chứ".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tần Vạn Hào đã sợ h