Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8676: "Nếu không hôm nay ông sẽ chết ở đây đấy".




lực lượng nòng cốt của nhà họ Tần.

Lần này Tần Vạn Hào coi như là dốc hết vốn liếng ra.

Vốn định trong thời khắc mấu chốt thì đâm Mallory một dao, chiếm hết cái bảo tàng Sấm vương này.

Nhưng không ngờ đến nửa đường thì đám người Tần Trọng lại đột nhiên phản bội.

Tần Vạn Hào không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi hết lực lượng ông ta giấu trong tối ra.

Nghe thấy tiếng hét của Tần Vạn Hào, đám người bên cạnh ông ta rất nghe lời, cả đám lao lên như cơn lốc.

Nhưng ngay tức khắc, từng người một bị đánh bật trở về.

Bọn họ không ngừng văng sượt qua người Tần Vạn Hào.

Bay vun vút như những hồn ma màu đen.

Trong nháy mắt, bọn họ đã hoàn toàn biến mất trong không gian tối đen phía sau, không phát ra âm thanh gì nữa.

Giờ không gian trở nên cực kì yên tĩnh.

Chỉ có tiếng thác nước lúc gần lúc xa vọng đến.

Lúc này, ngoài tiếng thác nước, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.

Đám người Tần Vạn Hào và Mallory bị hơi thở mạnh mẽ của Lý Phong bao trùm lấy.

Giờ không nói đến việc phản kháng, bọn họ còn chẳng có gan quỳ xuống đất xin Lý Phong tha cho.

Đáng sợ quá.

Sức mạnh mà Lý Phong phô ra mạnh đến mức thân thể và linh hồn của bọn họ phải run rẩy.

Đến lúc này, giáo sư Edek - người quen biết Mallory mới nói.

Ông ấy nhìn Mallory: "Đám người các cậu giống như châu chấu".

"Đi đến nơi nào thì nơi đấy ngay cả một ngọn cỏ cũng không còn".

"Làm bao nhiêu chuyện ác".

"Người như các cậu, ông trời cũng không thể tha thứ".

Tim Mallory đập thình thịch.

Sức mạnh trên người Lý Phong làm gã không dám tiếp tục ở lại đây.

Hai tên đàn em dưới trướng gã vì sợ quá mà xoay người bỏ chạy.

Bọn chúng chạy vào bóng tối, rất nhanh liền mất hút.

Chỉ thỉnh thoảng truyền lại tiếng bước chân bọn chúng chạy trong bóng tối.

Lý Phong lấy ra hai đồng tiền xu.

Anh chẳng cần nhìn, bắn nhẹ vào trong bóng tối.

Hai đồng xu giống như hai mũi tên lao đi, ngay sau đó phía trước liền truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ cần nghe tiếng kêu của bọn chúng cũng biết, cả hai người đó không chết thì cũng tàn phế.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Vạn Hào.

"Tần Vạn Hào, tôi không phải là người kiên nhẫn đâu".

"Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, nói hết ra những gì ông biết đi".

"Nếu không hôm nay ông sẽ chết ở đây đấy".

"Tất cả những thành viên nòng cốt của gia tộc ông sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai đâu".

Dù giờ Lý Phong chỉ có một mình, nhưng những gì anh nói ra lại khiến người khác không thể không tin.

Lúc này Tần Vạn Hào mới hiểu.

Ông ta đã hiểu sao trong một thời gian ngắn như thế mà nhà họ Viên lại sụp đổ.

Xử lí toàn bộ tài sản của gia tộc, sợ hãi rời khỏi thủ đô.

Sang phía bên kia đại dương sống những ng