cậu sẽ xảy ra trên người họ".
Hai mắt Tần Trọng mở to, hắn nhìn thẳng vào Lý Phong.
"Tôi hiểu ý của anh".
"Từ giờ mạng của tôi và các anh em sẽ giao cho anh".
Đêm tối, Tần Vạn Hào vẫn luôn ở trong lều của mình.
Tiếng muỗi bay vo ve bên tai.
Ông ta bực đến nỗi không ngủ nổi.
Nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bảo vật, ông ta cũng không ở đây làm mồi cho muỗi đốt.
Nhưng vì không biết chuyện này phải kéo dài bao lâu nên mới làm ông ta bực mình như thế.
Ông ta gọi tên đàn em đứng gác bên ngoài lều vào hỏi.
"Sao thế, sao đám người Tần Trọng còn chưa về?"
"Với thực lực của bọn họ, đi bắt một người mà phải tốn sức thế hả?"
Tần Vạn Hào vừa dứt lời, ngoài lều truyền đến giọng nói của Tần Trọng.
"Ông chủ, chúng tôi về rồi".
Chờ Tần Trọng bước vào, Tần Vạn Hào hỏi ngay.
"Các cậu chết dí ở đâu thế? Sao mà lâu vậy?"
Tần Trọng khép nép trước Tần Vạn Hào, hắn khom lưng nói nhỏ.
"Chúng tôi vẫn luôn chờ bên ngoài lều của bọn chúng, chờ có người đi vệ sinh thì bắt lấy".
"Sau đó nhét thuốc vào miệng hắn".
"Người đó là học trò bên cạnh tên giáo sư nước ngoài, khống chế hắn rất dễ".
"Giờ hắn đã trở thành gián điệp của chúng ta, hắn sẽ báo cho chúng ta toàn bộ tin tức của nhóm người đó".
Nghe Tần Trọng nói, Tần Vạn Hào cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Ông ta cũng cười khẩy nói: "Làm tốt lắm, thưởng cho cậu viên thuốc này, uống đi".
Tần Trọng lễ phép nhận lấy viên thuốc màu đỏ trong tay Tần Vạn Hào.
Hắn nhẹ nhàng bỏ viên thuốc vào miệng mình.
Trong nháy mắt khi Tần Vạn Hào vừa cúi đầu, Tần Trọng nhanh chóng nhổ viên thuốc ra tay rồi dấu vào trong túi.
Vừa nãy nghe Lý Phong nói hắn mới biết, hóa ra thuốc giải từ trước đến nay bọn họ uống cũng là thuốc độc.
Nếu uống viên thuốc đỏ này thì độc tố trong người sẽ càng nặng thêm.
Sát thủ giống như bọn họ sống thọ nhất cũng không quá bốn mươi tuổi.
Đến tuổi này, thực lực của bọn họ sẽ ngày càng giảm xuống.
Mà nhà họ Tần coi bọn họ như hết giá trị lợi dụng.
Vì thế bọn họ sẽ bị đầu độc chết.
Cả gia tộc này ai ai cũng ác.
Sau khi thấy Tần Trọng uống thuốc, Tần Vạn Hào mới khẽ gật đầu.
Bởi vì đêm đến thì sẽ rất nhàm chán.
Tần Vạn Hào nói với Tần Trọng: "Hình như trong đoàn của Edek có đàn bà, đi bắt một ả về đây".
Tần Trọng và người bên cạnh giật mình.
Không ai ngờ rằng đến giờ phút này mà Tần Vạn Hào lại không nhịn được.
Tần Trọng vội nói: "Nếu đi bắt đàn bà về thì vị trí của chúng ta cũng sẽ bị lộ".
"Ông chủ, ông chịu khó nhịn một chút. Đợi tìm được bảo tàng về chúng ta xử lí bọn chúng cũng không muộn mà".
Khuyên ngăn mãi Tần Vạn Hào mới từ bỏ ý định.
Nhưng ông ta vẫn nói thêm một câu.
"Sáng mai lúc đi qua làng nếu thấy đàn bà thì bắt một ả về cho tôi, tối mai tôi phải sung sướng một trận".
"Vâng ạ!"
Tần Trọng cúi đầu, trong mắt lóe lên sự hung ác.
Chương 643: Ngôi làng kỳ lạ
Sáng hôm sau, đoàn người Lý Phong lên đường đến làng Song Ngư.
Làng Song Ngư là làng bọn họ bắt buộc phải đi qua.
Dọc theo đường núi, bọn họ đi đến rìa làng.
Tuy là người dân ở làng này không đến nỗi ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhưng ngoài những lúc người dân trong làng ra ngoài mua đồ.
Rất hiếm khi có người ngoài đến đây.
Thế nên rất ít người ngoài biết được những chuyện trong làng.
Mấy tin kia hầu như toàn là tin vịt.
Đứng dưới tấm biển ngay lối vào làng, Lý Đông Đông nói với giáo sư Edek.
"Giáo sư Edek, nếu không cần thiết thì tôi nghĩ mọi người không cần vào đây".
"Làng này lạ lắm, bình thường mọi người không ai muốn vào làng cả, dù là ban ngày hay ban đêm".
Trải qua một ngày đường xá xa xôi, quan hệ của Hứa Mộc Tình và Lý Đông Đông đã thân thiết hơn nhiều rồi.
Hứa Mộc Tình nói nhỏ với Lý Đông Đông: "Làng này có mấy thứ không sạch sẽ thật hả?"
Lý Đông Đông mím môi, khẽ lắc đầu.
Thấy Lý Đông Đông lắc đầu, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lý Đông Đông lại nói: "Em cũng không rõ nữa nhưng chỗ em ở mọi người đều truyền tai nhau thế".
Lý Đông Đông vừa nói thế, Hứa Hạo Nhiên đã ghé sát đầu lại.
Cười hì hì nói: "Hai người đang nói đến làng Song Ngư này à?"
"Hì hì hì, em cũng biết rất nhiều tin liên quan đến làng này đấy".
"Làng này lạ lắm, người trong làng đến tối sẽ không bước chân ra ngoài đâu".
"Không chỉ người già mà người trẻ cũng thế".
"Mà gian chính của nhà nào cũng đặt một cái quan tài".
"Cái quan tài này ban ngày đóng nắp nhưng cứ đến tối là nó sẽ tự động mở ra".
Hứa Hạo Nhiên vừa nói thế, Hứa Mộc Tình bỗng thấy sống lưng ớn lạnh.
Cho dù là ban ngày nhưng cô vẫn cảm thấy có luồng khí lạnh lẽo u ám bao phủ.
Thế nên theo phản xạ, Hứa Mộc Tình nhích lại gần Lý Phong.
Tay Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình.
Anh cười nói: "Em yên tâm, có anh ở đây, nếu có thứ gì không sạch sẽ thật".
"Anh sẽ để nó nhảy cho em xem, sau đó để nó hát đơn ca bài 'lấy Menu' cho em nghe".
Nghe Lý Phong nói là Hứa Mộc Tình thấy buồn cười.
Cô vỗ nhẹ lên cái tay xấu xa hay giở trò của anh, sau đó trừng đôi mắt đẹp nhìn anh.
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói với người bên cạnh: "Được rồi, chúng ta vào thôi".
Giờ đang là ban ngày, mọi người cũng không lo lắng lắm.
Nhanh chóng đi thành hàng vào trong.
Vừa mới vào làng được một lúc, Lý Phong hơi nhăn mày.
Nhưng anh cũng không nói gì.
Chỉ nắm chặt lấy bàn tay đang căng thẳng của Hứa Mộc Tình.
Đi dọc theo con đường nhỏ.
Ở lối vào làng có hai căn nhà nằm sát nhau.
Lúc Lý Phong dẫn người đến, thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng trong sân xẻ gỗ.
Mọi người vừa mới bước vào, Hứa Mộc Tình bỗng nhiên giơ tay che miệng mình.
Mà trong mắt cô cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì cô phát hiện căn nhà bên cạnh ông ta có mấy cái quan tài.
Mấy cái quan tài nhìn rất mới, còn chưa sơn.
Ông ta vẫn luôn tập trung làm việc.
Ban đầu cũng không để ý đến đám người Lý Ph