t tin tức khiến tôi rất băn khoăn".
"Trước kia tôi cứ nghĩ mẹ tôi xuất thân trong một gia đình bình thường".
"Lúc mẹ tôi còn nhỏ ông bà ngoại đã mất rồi".
"Nhưng lại có tin nói mẹ tôi xuất thân từ một gia tộc cực kì to lớn và bí ẩn".
"Năm đó, bà ấy và tôi bị đuổi ra khỏi nhà, anh trai tôi bị ép chết là vì gia tộc đó đứng sau lưng giở trò".
"Giờ tôi hỏi ông đó là gia tộc nào?"
"Gốc gác của gia tộc này ở đâu?"
Hai mắt Tần Vạn Hào trợn to.
Ông ta không ngờ Lý Phong lại biết được chuyện này.
Bởi vì chuyện này có rất ít người biết.
Lẽ ra Tần Vạn Hào cũng không có tư cách biết.
Nhưng vợ ông ta - Lý Thiên Kiêu nghe ngóng được ở nhà mẹ đẻ một tin.
Tần Vạn Hào do dự.
Giờ thực lực mà Lý Phong phô ra rất mạnh.
Ông ta hiểu rõ mình không thể làm căng với anh.
Ông ta tin câu nói vừa nãy của Lý Phong.
Như vừa nãy, Lý Phong dửng dưng ra lệnh.
Tên đàn em vốn chẳng có gì nổi bật đứng sau Lý Phong lại có thể đánh đám người của Mallory một trận nhừ tử, trong khi thực lực của bọn Mallory cũng chẳng phải dạng vừa.
Lúc đối đầu với Dương Thiện Tề, Mallory vốn còn vênh váo lắm.
Nhưng giờ gã cũng sợ mất mật.
Tần Vạn Hào suy nghĩ kĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Phong.
"Chuyện này vốn là bí mật, lẽ ra tôi cũng không có tư cách biết".
"Nếu tôi nói ra, gia tộc khổng lồ, bí ẩn đấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi và người nhà tôi".
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: "Nếu ông không nói thì người nhà ông cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu".
"Tôi không cần biết bọn chúng là ai".
"Cho dù là thế gia có lịch sử mấy trăm năm hay hàng nghìn năm đi chăng nữa".
"Bọn chúng từng đối xử với anh trai tôi ra sao, tôi sẽ trả lại cho chúng gấp trăm lần".
Lúc Lý Phong nói ra chữ cuối cùng, toàn thân anh bỗng phóng ra khí thế cuồn cuộn.
Tất cả mọi người kể cả Dương Thiện Tề bất giác ôm chặt tim mình.
Hơi thở mạnh mẽ quét qua bốn phía, khiến tất cả mọi người không thể nào hô hấp được trước mặt Lý Phong.
Từ trước đến nay, Dương Thiện Tề vẫn luôn luyện tập tất cả những kĩ năng mà Lý Phong dạy cho.
Mỗi một câu anh nói, Dương Thiện Tề đều nhớ kĩ trong đầu, luyện theo.
Giờ cậu ta đã trở thành một cao thủ mạnh.
Nhưng trước mặt Lý Phong, cậu ta cũng không chống lại được sát khí mà anh phóng ra.
Lúc này Tần Vạn Hào lại có thêm vết thương, ông ta đau đớn dùng hai tay nắm chặt lấy cổ họng mình.
Gân xanh nổi lên.
Cả khuôn mặt sưng phù như quả táo đỏ.
"Tôi nói!"
"Tôi nói!"
Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Phong bỗng thu lại sức mạnh trên người mình.
Mọi người xung quanh lập tức cảm thấy dễ hít thở hơn nhiều.
Trước mặt Lý Phong, Tần Vạn Hào cảm nhậ