Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.
Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.
Chọn từng cái một.
Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.
Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.
Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.
Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”
“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.
Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.
“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”
Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.
“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.
“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.
“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.
“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.
“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.
Lý Phong mỉm cười.
Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.
Vỏ của quả cà chua này trông không đều màu.
Chỗ màu vàng, chỗ màu đỏ.
Nhưng khi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.
Lý Phong đưa cà chua cho Hứa Mộc Tình ở bên cạnh.
Hứa Mộc Tình hé mở đôi môi đỏ mọng, dùng hàm răng trắng và đều như hạt bắp cắn một miếng ở chỗ mà Lý Phong vừa cắn.
“Thế nào?”, Lý Phong hỏi.
“Ừm, ngon lắm”.
“Mẹ thích nhất là loại cà chua có hương vị chua chua ngọt ngọt như thế này”.
“Mẹ nói bình thường loại cà chua này muốn mua mà không mua được ấy”.
Lý Phong gật đầu, nhìn ông cụ gầy gò đen nhẻm.
“Ông ơi, chỗ rau củ này của ông cháu mua hết nhé”.
“Được!”
Ông cụ gầy gò sau khi nghe thấy lời của Lý Phong.
Cười tươi như một đứa trẻ...
Lúc này, bên trong văn phòng của Trương Gia Lương.
Ngô Đức Khải ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, vẻ mặt không vui.
Trương Gia Lương đã thay bộ quần áo mới.
Vừa nãy ở trước mặt đàn em, ông ta đã bị Hứa Hạo Nhiên dọa cho sợ đến mức tè cả ra quần.
Mất mặt vô cùng.
Bây giờ trong mắt ông ta ngập tràn thù hận và phẫn nộ.
Lúc này, có người gõ cửa văn phòng.
Một tên đàn em của Trương Gia Lương vội vàng bước vào, nói với ông ta.
“Giám đốc, vừa rồi tôi đi theo dõi bọn chúng”.
“Không mua được nguyên liệu ở trong chợ, bọn chúng liền đến chỗ ông cụ ở cạnh chợ để mua rau”.
“Mua được một chút rau xanh với củ quả, nhưng loại này không thể dùng để kinh doanh nhà hàng được”.
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.
Ngô Đức Khải đột nhiên phá lên cười.
Chương 557: Tôi phải để Hứa Mộc Tình tới cầu xin tôi
“Ha ha ha ha! Đây có lẽ là chuyện hài nhất mà tôi từng nghe”.
“Một nhà hàng lại đi mua nguyên liệu của ông già bán rau bên đường”.
“Ông già này bán cho bọn chúng một giỏ hay hai giỏ?”
“Bọn chúng định dùng những thứ này để cho lợn ăn à?”
Trương Gia Lương cũng rất khoái chí.
Một tia sáng nham hiểm lóe lên trong mắt ông ta.
Trương Gia Lương nhìn Ngô Đức Khải nói: “Xem ra đám người này đã bị ép tới bước đường cùng rồi”.
“Tối nay chúng ta dắt người đến bắt đám người chúng nó lại”.
“Sau đó ở trước mặt đám đàn ông, chơi chết người phụ nữ của chúng!”
Khóe miệng Ngô Đức Khải nhếch lên, cười chế nhạo.
Hắn giơ tay lên, lắc đầu với Trương Gia Lương.
“Không”.
“Tôi định sẽ đổi cách chơi khác”.
Khuôn mặt Ngô Đức Khải tràn đầy tự tin.
“Ông còn nhớ năm ngoái có một nhà hàng tên Thái Phượng không?”
Trương Gia Lương lập tức gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi”.
“Nhà hàng đó lúc đầu rất hot”.
“Mở liền ba chi nhánh”.
“Chủ tịch cử người đến, định mua ba nhà hàng này với giá hai triệu”.
“Nhưng mụ đàn bà tên Thái Phượng ấy lại từ chối”.
“Sau đó chủ tịch đã ra tay, cắt đứt mọi nguồn cung cấp nguyên liệu thức ăn cho nhà hàng đó”.
“Chưa đến một tháng bọn chúng đã phải đóng cửa rồi”.
Vừa nghe, Ngô Đức Khải vừa gật đầu, cười hỏi: “Vậy ông có biết mụ đàn bà tên Thái Phượng đó sau này đi đâu không?”