làm nhị đương gia của hội Giao Long từ lâu rồi".
"Đối với tôi cái tên Trịnh Đại Lâm này còn hữu dụng".
"Nếu nhân cơ hội này bắt mẹ hắn tới đây".
"Một là có thể xử lí đám nhà quê kia trở nên nghe lời hơn".
"Hai là từ nay về sau, tôi lại có thêm một tên đàn em biết đánh nhau".
"Có hắn rồi, cậu đây thậm chí còn có thể thách thức cả Hắc Long đấy".
Ngô Đức Khải hứng chí bừng bừng, trên mặt tràn đầy tham vọng.
Hắn thấy thư kí còn ngập ngừng đứng yên, ánh mắt trợn lên, miệng quát tháo.
"Cậu còn đứng đây đợi gì nữa? Mau dẫn người đi bắt mẹ hắn về cho tôi".
"Không phải cậu nói mắt mẹ hắn không tốt à".
"Thế thì lấy cớ chữa mắt cho mẹ hắn, bắt bà ta về đây".
"Nếu mà tôi chữa khỏi mắt cho bà ta rồi”.
"Từ nay về sau, tôi bảo sao Trịnh Đại Lâm phải nghe vậy".
"Vâng ạ, để tôi bảo đám Vương Cường đi bắt người".
Thư kí cúi đầu xoay người rời đi.
Vương Cường là đội trưởng đám vệ sĩ của Ngô Đức Khải.
Mấy năm trước gã phạm tội, đánh chết một người, phải vào tù một thời gian.
Sau khi ra tù thì được Ngô Đức Khải mời chào về làm đàn em cho hắn.
Ngô Đức Khải âm thầm để Vương Cường lôi kéo mấy tên tay đấm lòng dạ độc ác.
Bên ngoài thì chúng là vệ sĩ của Ngô Đức Khải.
Nhưng thực tế sau lưng không làm việc của vệ sĩ.
Mà giúp hắn làm những việc xấu xa, bẩn thỉu.
Hai năm này, Vương Cường dưới sự che chở của Ngô Đức Khải, hai tay đã dính đầy máu tươi.
Vương Cường giết người quen rồi.
Gã quan niệm đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nhất định phải sống thật thoải mái.
Nên chỉ cần Ngô Đức Khải trả tiền, chuyện gì gã cũng dám làm.
Lúc thư kí tìm được Vương Cường, gã đang dồn toàn bộ sức mạnh của mình lên người một ả đàn bà.
Nghe thư kí nói xong, gã lập tức lấy điện thoại gọi cho đàn em mình.
"Cẩu Tử, cậu lập tức dẫn người đi bắt mẹ Trịnh Đại Lâm về đây cho tôi".
Vương Cường chưa nói xong, thư kí vội nói: "Cậu chủ muốn anh đi".
Vương Cường hơi xoay đầu lại, tên thư kí đã sợ hãi lùi về sau mấy bước, rụt cổ lại.
Thấy thư kí bị dọa sợ đến mức này, Vương Cường cười khẩy.
"Không phải chỉ là một bà già thôi à, tôi để mấy tên đệ qua đấy là được rồi".
Trước ánh mắt hung ác của Vương Cường, thư kí không dám nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.
Cho dù đã đóng cửa rồi nhưng anh ta vẫn nghe thấy tiếng phụ nữ không ngừng rên rỉ.
Thư kí lẩm bầm nói nhỏ: "Sớm muộn cũng có ngày chết trên người đàn bà thôi".
Cẩu Tử vội vã dẫn người đến nhà Trịnh Đại Lâm.
Đây là một khu chung cư cũ, nhìn bên ngoài vừa cũ vừa đổ nát.
"Rầm!"
Cẩu Tử một phát đá văng cửa nhà.
Trong ánh hoàng hôn, một bà cụ đang ngồi yên trên ghế.
Cho dù mắt nhìn không rõ nhưng hai tay bà ấy vẫn làm không ngừng.
Bày ấy đang làm đồ thủ công.
Mặc dù làm đồ thủ công không kiếm được nhiều tiền.
Nhưng đối với những bà cụ từng này tuổi, dừng lại chẳng khác nào chờ chết cả.
Cẩu Tử rảo bước đến trước mặt bà ấy.