“Anh rể, vì sao em phải đưa cho cậu ta năm trăm tệ chứ? Rõ ràng là cậu ta tông vào xe của em mà”.
“Bởi vì cậu thanh niên này cũng là một người thành thật”.
“Nếu như đổi thành người ăn vạ thì nói gì đến năm tram tệ, dù có là năm mươi nghìn em cũng phải đưa”.
Mặc dù vẻ mặt không tình nguyện lắm nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn lấy năm trăm tệ trong túi ra đưa cho cậu thanh niên đó.
“Này, cầm lấy tiền đi, lần sau nhớ lái xe cẩn thận”.
“Không phải ai cũng tốt như tôi và anh rể đâu”.
Khi Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong lên xe chuẩn bị rời đi, cậu thanh niên đó đột nhiên bật dậy.
Cậu ta áp sát vào cửa kính ghế phụ lái chỗ Lý Phong đang ngồi, hỏi: “Đại ca, anh tên là gì thế?”
Lý Phong bình thản nói: “Thủ đô rất rộng nhưng cũng rất hẹp”.
“Nếu như có cơ hội gặp lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên phóng xe rời đi.
Cậu thanh niên nhìn Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên đi xa, trong mắt lóe lên một tia sáng.
…….
Bên trong xe Bentley.
Trương Gia Lương không ngừng nhéo cổ họng mình, cố gắng phát ra âm thanh.
Nhưng dù cho có cố gắng thế nào ông ta cũng không thể nói được một từ nào.
Do kích động quá mức, gân cổ của Trương Gia Lương lộ cả ra ngoài, cả người trông vô cùng gớm ghiếc.
Ngô Đức Khải cũng có chút hoảng loạn.
Hắn không thể ngờ rằng Lý Phong lại làm như vậy.
Chỉ với một ngón tay, Trương Gia Lương đã trở thành bộ dạng như thế này.
Mặc dù bây giờ hắn đã rời khỏi nhà hàng Hải Giác.
Tuy nhiên, bóng đen tâm lý do Lý Phong gây ra vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu Ngô Đức Khải.
Trương Gia Lương nắm lấy vai của Ngô Đức Khải, muốn nói với hắn điều gì đó.
Ngô Đức Khải hất mạnh tay của Trương Gia Lương ra.
“Đừng tốn công phí sức nữa, bây giờ tôi lập tức đưa ông đến bệnh viện”.
Trên khuôn mặt Ngô Đức Khải lúc này hiện lên vẻ hung dữ.
“Thằng nhãi đó là ai? Sao nhìn đáng sợ đến như vậy?”
“Không được, không thể để nhà hàng Hải Giác tiếp tục lộng hành như vậy được!”
“Nhất định phải nghĩ cách tìm ra nguồn cung cấp nguyên liệu cho bọn chúng!”
Mặc dù Trương Gia Lương không thể nói được, nhưng đầu óc ông ta vẫn hoạt động.
Bởi vì không thể nói được, điều này cũng khiến cho Trương Gia Lương vô cùng phãn nộ.
Ông ta trút hết sự tức giận này bằng cách lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vừa mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Trương Gia Lương gửi đến, hai mắt không khỏi sáng lên.
Tin nhắn viết.
“Chúng ta không cần tốn quá nhiều thời gian để tìm nguồn cung cấp hàng cho bọn chúng”.
“Chúng ta cứ trực tiếp bắt người phụ nữ đó tới đây”.
“Chỉ cần có người phụ nữ đó trong tay”.
“Chúng ta sẽ có cách để ép cô ta khai ra mọi chuyện”.
Kế hoạch này của Trương Gia Lương có thể nói là hoàn toàn trùng khớp với ý đồ của Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vỗ tay vào đùi, nói: “Được, cứ quyết như vậy đi”.
Ngô Đức Khải lập tức bấm môt dãy số.
“Anh Trịnh, gần đây anh thế nào?”
Ngay sau đó, giọng nói thô bạo của người đàn ông phát ra từ trong điện thoại.
“Còn thế nào được nữa, vẫn vậy thôi, làm sao có thể so sánh với cậu Ngô được?”
“Lúc này cậu Ngô còn gọi điện thoại tới chắc là có chuyện gì đúng không?”
Ngô Đức Khải bật cười: “Anh Trịnh đúng là hiểu tôi!”
"Anh Trịnh, tôi nhìn trúng một người phụ nữ".
“Người phụ nữ này cũng không có chống lưng gì cả”.
“Cô ấy là người từ nơi khác đến, nếu như bây giờ anh có thể trói cô ấy đến chỗ của tôi”.
“Tôi cho anh năm trăm nghìn tệ, thấy thế nào?”
Chương 563: Tiền trao tráo múc
“Năm trăm nghìn?”
Lúc này, anh Trịnh này đang ở trong một sảnh mạt chược, nghe thấy việc đi bắt một người phụ nữ liền nhận được năm trăm nghìn, anh ta không nói thêm lời nào, lập tức đồng ý.
“Cậu Ngô, tôi không nghe nhầm chứ?”
“Trói một người phụ nữ mà đưa tận năm trăm nghìn, có phải nhiều quá rồi không?”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Ngô Đức Khải.
“Anh không biết đấy chứ, người phụ nữ này đẹp lắm”.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ta là bên dưới đã cứng ngắc lên rồi”.
“Tôi không thể đợi đến lúc trời tối được nữa”.
“Tôi gửi địa chỉ và hình của người phụ nữ đó qua cho anh”.
“Bây giờ anh tới đó bắt người phụ nữ đó đến đây cho tôi”.
“Tiền trao tráo múc!”
“Được, được được! Cậu Ngô cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân ra tay, nhất định sẽ bắt người phụ nữ đó đến cho cậu!”
Anh Trịnh này tên đầy đủ là Trịnh Đại Lâm.
Trước đây, ông ta là một thành viên của hội Giao Long.
Sau đó vì phạm lỗi, ông ta đã bị trục xuất khỏi hội Giao Long.
Bây giờ ông ta dắt theo hơn hai mươi tên đàn em, kiếm sống trong một khu phố nhỏ.
Trịnh Đại Lâm sau khi cúp điện thoại, đứng dậy vỗ bàn, nói với anh em xung quanh.
“Các anh em! Đại ca vừa nhận được một đơn hàng lớn”.
“Bây giờ mọi người chuẩn bị tinh thần, đi cùng tôi đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen một chuyến”.
“Chúng ta đi bắt một người phụ nữ”.
Ngay sau khi Trịnh Đại Lâm vừa nói xong, một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi vội vàng bước ra.
Cậu thanh niên này trông rất nhanh nhẹn hoạt bát.
Cậu ta là em trai của Trịnh Đại Lâm, Trịnh Tiểu Thụ.
Trịnh Tiểu Thụ chính là cậu bé vừa nãy đi xe điện tôn