Lúc này mọi người quay đầu nói với Trương Gia Lương: “Ông bị làm sao vậy?”
“Không thích ăn thì cứ để đó”.
“Dù sao cũng là đồ miễn phí, sao phải nói khó nghe như vậy?”
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.
Hôm nay bọn chúng tới đây là để gây sự.
Nhưng vẫn chưa tìm ra được lý do.
May thay bàn bên cạnh đã cho bọn chúng một cơ hội.
Trương Gia Lương lại đập mạnh tay xuống bàn.
“Bụp!”
Tiếp đập bàn lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh.
“Ông mày tới đây ăn cơm, liên quan đéo gì đến mày!”
“Thử nói thêm một câu nữa đi, xem ông đây có đấm vỡ mặt mày ra không?”
Trương Gia Lương vốn là một tên côn đồ.
Sau nhiều năm va vấp, chui rúc dưới đáy xã hội, ông ta đã nhiễm đầy thói hư tật xấu.
Khuôn mặt ông ta dữ tợn, hai mắt mở trừng trừng.
Người bình thường sẽ bị dọa khi nhìn thấy khuôn mặt này của ông ta.
Trước khi khách hàng ở bàn bên cạnh lên tiếng, Lý Phong đã nói: “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi là môi trường văn minh”.
“Xin đừng to tiếng ở đây”.
Trương Gia Lương từ từ ngẩng đầu lên, nói với Lý Phong.
“Mày vừa mới nói cái gì?”
Lý Phong lặp lại câu nói đó một lần nữa.
Trương Gia Lương cười.
“Bụp!”
Một tiếng động lớn.
Ông ta đứng dậy.
Sau đó, ông ta duỗi một ngón tay, ấn thẳng vào trán Lý Phong.
“Nói lại câu mày vừa nói cho tao”.
Ngạo mạn!
Không coi ai ra gì!
Lúc này, Trương Gia Lương đã thể hiện bản chất của một thằng côn đồ ngoài xã hội.
Lý Phong bắt lấy ngón tay của Trương Gia Lương.
Trương Gia Lương giật mình, cố gắng thu lại ngón tay của mình.
Tuy nhiên năm ngón tay của Lý Phong nắm rất chặt.
Cho dù Trương Gia Lương cố gắng thế nào cũng không có cách nào rút ra được.
“Mày muốn làm gì?”
“Mẹ thằng chó này định làm gì?”
“Mày biết ông mày là ai….á!”
“Rắc!”
Lý Phong trực tiếp bẻ gãy ngón tay của Trương Gia Lương.
Và ngay khi Trương Gia Lương sắp hét lên vì quá đau.
Lý Phong lại đột nhiên duỗi một ngón tay ra chọc nhẹ vào dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Ngay lập tức, ngón tay của Lý Phong đã cắt đứt dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Khi đó, dù cho Trương Gia Lương hét to đến mức nào.
Cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giống như đang diễn một vở kịch câm.
Sau đó, Lý Phong nói với Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải.
“Rất xin lỗi hai vị, vì hai vị đã vi phạm quy định của nhà hàng”.
“Đồng thời làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác”.
“Bây giờ mời hai vị ra ngoài cho”.
Lý Phong vừa dứt lời.
Anh nhìn thẳng vào mắt của Ngô Đức Khải.
Khoảnh khắc Ngô Đức Khải và Lý Phong chạm mắt với nhau, toàn thân hắn ta run lên bần bật.
Lúc đó, Ngô Đức Khải cảm giác như bầu trời phía trên sắp sụp xuống tới nơi!
Ánh mắt thật đáng sợ!
Ánh mắc sắc bén như một lưỡi dao quét qua người Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải sợ hãi, mồ hôi không ngừng túa ra, hai chân run bần bật.
Hàm răng hắn ta va lập cập vào nhau.
Không dám nghĩ nhiều, lần đầu tiên Ngô Đức Khải quay đầu bỏ chạy.
Trương Gia Lương thấy Ngô Đức Khải bỏ chay nên cũng vội vàng đuổi theo.
Ông ta vừa chạy vừa muốn mở mồm nói chuyện.
Nhưng cho dù ông ta há to mồm đến mức nào cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào được.
Trương Gia Lương vội vàng chạy theo Ngô Đức Khải ra khỏi nhà hàng Hải Giác.
Chương 562: Ăn vạ
Nhưng Ngô Đức Khải chạy rất nhanh.
Hắn vừa lên xe đã giục tài xế nhanh chóng lái xe rời đ