Trong đám người họ giờ Lý Nhị Ngưu là người mạnh nhất rồi.
Nhưng Dương Thiện Tề biết rõ khuyết điểm lúc trước của Lý Nhị Ngưu.
Dương Thiện Tề lập tức hạ thấp người xuống, sau đó cậu ta duỗi bàn tay đang nắm chặt ra.
Tấn công liên tiếp vào đầu gối của Trịnh Đại Lâm.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Kết quả là sau ba chiêu Trịnh Đại Lâm rõ ràng không đánh lại.
Cuối cùng bị Dương Thiện Tề đập một phát vào ngực.
Trịnh Đại Lâm kêu lên một tiếng, lùi về sau mấy bước.
"Mẹ nó, mấy người cậy hai đánh một, không công bằng".
Lý Phong dẫn theo Hứa Hạo Nhiên từ trong nhà hàng ra.
Trịnh Tiểu Thụ đứng cạnh vừa nhìn thấy Lý Phong thì hét lên: "Anh ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa".
"Em biết anh ấy".
Trịnh Đại Lâm nhìn Lý Phong, giờ cho dù Trịnh Tiểu Thụ không nói thì anh ta cũng không dám ra tay nữa.
Bởi vì Lý Phong vừa xuất hiện.
Trịnh Đại Lâm phát hiện nhìn có vẻ Lý Phong chỉ thảnh thơi đứng đó thôi.
Nhưng khiến anh ta sững sờ là anh ta không tìm được chỗ nào để tấn công.
Người tập võ ai cũng có một thói quen.
Lúc đứng trước mặt ai cũng sẽ theo thói quen phán đoán, nếu đánh nhau thì mình sẽ đánh vào đâu?
Nhưng cả người Lý Phong không chút kẽ hở.
Trịnh Đại Lâm biết dù có đánh vào đâu.
Cuối cùng cũng sẽ bị người đàn ông nhìn có vẻ rất mạnh trước mắt này.
Đánh cho tơi bời.
So với việc cậy tài lên mặt thì giờ Trịnh Đại Lâm đã bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc này Trịnh Tiểu Thụ vội vàng chạy đến trước mặt Lý Phong.
Vẻ mặt cậu ta kích động nhìn anh.
Từ lần đầu gặp Lý Phong, cậu ta đã biết Lý Phong không phải một người đơn giản.
Không ngờ Lý Phong lại là người cướp mất hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen của hội Giao Long.
Người có thể cướp được đồ của hội Giao Long thì năng lực chắc chắn rất mạnh.
Trịnh Tiểu Thụ nhìn Lý Phong nói: "Anh à, chúng tôi không phải đến gây sự đâu, chúng tôi chỉ muốn nói cho anh biết một chuyện rất quan trọng thôi".