“Nếu như có cơ hội gặp lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên phóng xe rời đi.
Cậu thanh niên nhìn Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên đi xa, trong mắt lóe lên một tia sáng.
…….
Bên trong xe Bentley.
Trương Gia Lương không ngừng nhéo cổ họng mình, cố gắng phát ra âm thanh.
Nhưng dù cho có cố gắng thế nào ông ta cũng không thể nói được một từ nào.
Do kích động quá mức, gân cổ của Trương Gia Lương lộ cả ra ngoài, cả người trông vô cùng gớm ghiếc.
Ngô Đức Khải cũng có chút hoảng loạn.
Hắn không thể ngờ rằng Lý Phong lại làm như vậy.
Chỉ với một ngón tay, Trương Gia Lương đã trở thành bộ dạng như thế này.
Mặc dù bây giờ hắn đã rời khỏi nhà hàng Hải Giác.
Tuy nhiên, bóng đen tâm lý do Lý Phong gây ra vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu Ngô Đức Khải.
Trương Gia Lương nắm lấy vai của Ngô Đức Khải, muốn nói với hắn điều gì đó.
Ngô Đức Khải hất mạnh tay của Trương Gia Lương ra.
“Đừng tốn công phí sức nữa, bây giờ tôi lập tức đưa ông đến bệnh viện”.
Trên khuôn mặt Ngô Đức Khải lúc này hiện lên vẻ hung dữ.
“Thằng nhãi đó là ai? Sao nhìn đáng sợ đến như vậy?”
“Không được, không thể để nhà hàng Hải Giác tiếp tục lộng hành như vậy được!”
“Nhất định phải nghĩ cách tìm ra nguồn cung cấp nguyên liệu cho bọn chúng!”
Mặc dù Trương Gia Lương không thể nói được, nhưng đầu óc ông ta vẫn hoạt động.
Bởi vì không thể nói được, điều này cũng khiến cho Trương Gia Lương vô cùng phãn nộ.
Ông ta trút hết sự tức giận này bằng cách lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vừa mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Trương Gia Lương gửi đến, hai mắt không khỏi sáng lên.
Tin nhắn viết.
“Chúng ta không cần tốn quá nhiều thời gian để tìm nguồn cung cấp hàng cho bọn chúng”.
“Chúng ta cứ trực tiếp bắt người phụ nữ đó tới đây”.
“Chỉ cần có người phụ nữ đó trong tay”.
“Chúng ta sẽ có cách để ép cô ta khai ra mọi chuyện”.
Kế hoạch này của Trương Gia Lương có thể nói là hoàn toàn trùng khớp với ý đồ của Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải vỗ tay vào đùi, nói: “Được, cứ quyết như vậy đi”.
Ngô Đức Khải lập tức bấm môt dãy số.
“Anh Trịnh, gần đây anh thế nào?”
Ngay sau đó, giọng nói thô bạo của người đàn ông phát ra từ trong điện thoại.
“Còn thế nào được nữa, vẫn vậy thôi, làm sao có thể so sánh với cậu Ngô được?”
“Lúc này cậu Ngô còn gọi điện thoại tới chắc là có chuyện gì đúng không?”
Ngô Đức Khải bật cười: “Anh Trịnh đúng là hiểu tôi!”
"Anh Trịnh, tôi nhìn trúng một người phụ nữ".
“Người phụ nữ này cũng không có chống lưng gì cả”.
“Cô ấy là người từ nơi khác đến, nếu như bây giờ anh có thể trói cô ấy đến chỗ của tôi”.
“Tôi cho anh năm trăm nghìn tệ, thấy thế nào?”