Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8307: "Anh muốn gì? Tôi đâu có biết anh".




Khi người đàn ông quay đầu lại, anh ấy cũng nhìn thấy Hứa Mộc Tình.

Sau một thoáng ngạc nhiên, người đàn ông ngay lập tức dẫn vợ đi về phía Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

“Hứa Mộc Tình, cậu là Hứa Mộc Tình nhỉ?”, người đàn ông trông rất phấn khích sau khi nhận ra Hứa Mộc Tình.

"Cậu là Liễu Bạch?"

Liễu Bạch gật đầu liên tục: "Đúng vậy, tớ là Liễu Bạch đây, bạn cũ, chúng ta đã hơn mười năm không gặp nhau rồi đấy nhỉ!"

Vợ của Liễu Bạch, Dư Tú Tú, lúc này có chút tức giận nói: "Nghe như đã già lắm rồi ấy, cô Hứa còn trẻ và đẹp thế này cơ mà?"

"Haha, xin lỗi, anh kích động quá ấy mà”.

Sau màn giới thiệu, bốn người đã làm quen với nhau và bắt đầu trò chuyện.

Trước mặt Liễu Bạch là hai người đẹp tuyệt trần.

Nhưng ánh mắt của anh ấy lại chỉ hướng về phía vợ của mình.

Ánh mắt anh ấy nhìn Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rất trong sáng, chỉ có sự cảm tán thưởng.

Còn ánh mắt anh ấy nhìn Dư Tú Tú thì tràn đầy yêu thương.

Trong khi bốn người đang trò chuyện ở đó, thì Lỗ Vĩnh Hạc hỏi Trình Lỗi: "Người đàn ông đang nói chuyện với họ lúc này là ai?"

Trình Lỗi nói: "Hình như là một tên quèn nhà họ Liễu”.

Khinh bỉ chế nhạo.

Đôi mắt Lỗ Vĩnh Hạc lộ ra một tia cực kỳ hung hãn.

Hắn không nhịn được nữa rồi.

Khi nghe nói chống lưng của Cố Ngôn Hi chỉ là một kẻ tầm thường.

Hắn không nói không rằng, lập tức dẫn người đi tới.

Lỗ Vĩnh Hạc nhanh chóng đứng sau lưng Liễu Bạch: "Tránh ra”.

Liễu Bạch vữa nghe thấy tiếng của Lỗ Vĩnh Hạc liền quay đầu lại, đúng lúc đó, Lỗ Vĩnh Hạc giơ chân lên và đá vào bụng của Liễu Bạch.

Liễu Bạch bị đá bay sang một bên.

Lỗ Vĩnh Hạc vênh váo đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Hắn ngẩng đầu lên.

Kiêu ngạo.

Coi trời bằng vung.

"Này! Cô kia, theo tôi lên lầu mau!"

Hống hách.

Không coi ai ra gì.

Tùy tiện.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Đây là Lỗ Vĩnh Hạc.

Trong lúc đang nói chuyện, thì Lỗ Vĩnh Hạc vươn tay ra định kéo tay Hứa Mộc Tình.

Nếu bây giờ không phải ở trong đám đông, thì hắn đã đặt tay lên đôi bồng đào kia rồi.

Hắn không còn nhịn được sự bứt rứt trong lòng nữa.

Đêm qua đã không thỏa mãn rồi, ban ngày lại còn phải chịu đựng nữa.

Bây giờ, hắn cảm thấy chỗ đó đã đau và sưng tấy khó chịu lắm rồi.

Hắn muốn làm!

Hắn muốn trút hết dục vọng của mình lên cơ thể Hứa Mộc Tình!

“Anh không được như vậy”, Liễu Bạch ôm bụng, vội vã đứng lên.

Tuy nhiên, anh ấy vừa mở miệng nói thì đã bị hai tên vệ sĩ lao tới đấm đá.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhanh chóng tránh đi và lùi lại vài bước.

Hứa Mộc Tình hoảng sợ, cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có người độc đoán như vậy.

Dám làm một điều quá đáng như vậy trước mặt bao người.

"Anh muốn gì? Tôi đâu có biết anh".

Hứa Mộc Tình nhìn Lỗ Vĩnh Hạc một cách cảnh giác.

Lỗ Vĩnh Hạc cười xấu xa: "Ngoài cô ra, trong này làm gì còn ai không biết tôi?"

Lỗ Vĩnh Hạc quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có người nào dám xông lên.