Mọi người xung quanh đều hòa vào âm nhạc, hòa mình vào cao trào cảm xúc.
Hứa Mộc Tình ngồi trên vai, không ngừng hát.
Chầm chậm, âm nhạc ngày càng cao, giọng hát của Hứa Mộc Tình cũng ngày càng ngân vang.
Giống như từng tầng từng tầng sóng biển xếp chồng lên nhau.
Tay cô ôm đầu Lý Phong càng ngày càng dùng sức.
Lực ở hai chân kẹp càng ngày càng chặt.
Lắc lư uyển chuyển.
Càng lắc càng nhanh.
Cô không thể dừng lại.
Cô liên tục lắc hông.
Khi âm nhạc lên đến điểm cao trào, giọng Hứa Mộc Tình lúc ngân vang, lúc trong trẻo.
Tiếp đó, người như từ mây xanh rơi xuống nhẹ nhàng.
Hai chân nơi lỏng, cả người mềm nhũn tuột xuống khỏi vai Lý Phong.
Lý Phong sớm đã chuẩn bị hai tay đằng sau nhẹ nhàng đỡ cơ thể mềm mại thơm tho của Hứa Mộc Tình.
Cô ghé vào lưng Lý Phong, thơm tựa hoa lan.
Lúc này, Lý Phong giơ tay trái ra, sờ nhẹ lên gáy mình.
Sau đó, lại đưa ngón tay lên mũi ngửi.
Thơm thơm.
Lại mang đến mùi hương đặc biệt khiến người ta ngửi rồi lại muốn ngửi nữa.
“Vợ ơi, em toát nhiều mồ hôi quá, nhưng đến mồ hôi của em cũng thật thơm”.
Nói xong, Lý Phong liền đưa tay mình lên mũi Hứa Mộc Tình đang thở ra hơi nóng.
Hứa Mộc Tình chỉ ngửi một chút, mặt lập tức ứng đỏ.
Cô dùng nắm đấm nhỏ đấm nhẹ vào lưng Lý Phong: “Đáng ghét”.
Hứa Mộc Tình cũng không nghĩ rằng, bản thân vừa mới trải qua trải nghiệm như vậy.
Cả người cô bây giờ dựa vào lưng Lý Phong, má nóng hôi hổi.
Cô ngại đến mức không nói nên lời.
Nhưng tên xấu xa Lý Phong này, toàn trêu đùa tán tỉnh cô hết lần này đến lần khác.
Khiến cho cô mặt đỏ tim đập thình thịch, đồng thời có chút è dè nhút nhát, một lần nữa trong lòng cảm thấy hương vị ngọt ngào.
Buổi biểu diễn sắp kết thúc.
Lý Phong cõng Hứa Mộc Tình như vậy rời đi.
Hứa Mộc Tình Phát hiện bên cạnh có rất nhiều người, chỉ có mỗi mình cô là dựa vào lưng Lý Phong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nói nhỏ với Lý Phong: “Không cần, anh bỏ em xuống đi”.
Lý Phong nói một cách nghiêm túc: “Anh cũng muốn bỏ em xuống, nhưng chân em bây giờ chắc mềm nhũn ra rồi, không đi được đâu?”
Hứa Mộc Tình đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, cô hận một nỗi không thể chui xuống đất được.
Đáng ghét, đáng ghét chết đi được.
Nhưng theo đó, Hứa Mộc Tình có chút lo lắng.
Cô lo sợ Lý Phong sẽ nghĩ cô quá phóng đãng không?
Hứa Mộc Tình ghé đôi môi đỏ gợi cảm vào tai Lý Phong hỏi nhỏ: “Chồng ơi, anh sẽ không ghét bộ dạng này của em chứ?”
“Tại sao lại ghét, anh thích còn không kịp nữa ý”.
“Hơn nữa, cổ anh vẫn đang còn hương thơm đây này”.
Trời ơi, ngại chết đi được!
Lý Phong cõng Hứa Mộc Tình, theo dòng người rời khỏi sân vận động.
Phía trước không xa, một vài người đàn ông cao to đột nhiên xuất hiện.
Chương 280: Mềm mềm
Bọn chúng chặn đường của Lý Phong.
Tên cầm đầu đeo kính râm.
Hắn hất đầu với tên bên cạnh, nói: "Nữ thì bắt về đây, nam thì đánh gãy tay gãy chân”.
Trời còn đang sáng trưng.
Ban ngày ban mặt.
Mà đám người này chả thèm quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người.
Cứ tự nhiên như ruồi, xông lên một cách sỗ sàng.
"Hình như đây là vệ sĩ của nhà họ Lỗ, cổ áo bọn họ đều có gắn huy hiệu kìa”.
"Ây da, toi rồi, toi rồi, đôi này đen rồi”.
"Đừng có hóng nữa, mau đi đi”.
Lúc mọi người đang tránh đi, thì hai vệ sĩ cầm đầu mỗi tên một bên, đặt tay lên vai Lý Phong.
Cùng lúc đó, bọn họ bắt lấy cánh tay Lý Phong, kéo mạnh vài cái.
Nhưng Lý Phong vẫn đứng yên bất động.
Anh giống như một tảng đá.
Không xê dịch một chút nào!
"Thằng này được đấy, lên đi!"
Đúng lúc hai tên vệ sĩ giơ nắm đấm lên định đấm Lý Phong.
Thì đột nhiên có ai đó nắm lấy tay bọn họ.
Lý Nhị Ngưu tới rồi.
Mặc dù trên mặt vẫn còn một vài vết son môi chưa lau sạch.
Nhưng lúc này vẻ mặt Lý Nhị Ngưu lạnh lùng, giống như dã thú sắp nổi giận!
"Rắc!"
Tiếng xương gãy!
Hét.
Hai tên vệ sĩ lập tức bị đám người Lý Nhị Ngưu vặn gãy xương cổ tay.
Lý Nhị Ngưu hỏi Lý Phong: "Anh, giải quyết đám này như nào?"
"Bẻ gãy tay chân rồi ném vào thùng rác”.
Sau đó, Lý Phong coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cõng vợ trên lưng, theo dòng người đi về phía trước.
Trong đám đông, thỉnh thoảng sẽ vang lên giọng nói như muỗi kêu của Hứa Mộc Tình.
"Chồng à, em tự đi được rồi, anh thả em xuống đi”.
"Không, tay của em ngọt ngào mềm mại như vậy sao anh nỡ buông ra chứ”.
Nói rồi, Lý Phong cũng dùng mười ngón tay đan chặt lấy tay cô.
Chà, cảm giác thật tuyệt.