Chỉ nghe thấy tiếng “pặc” một cái.
Người đàn ông đang cười dâm đãng tỏ ra đắc ý, nửa khuôn mặt bị Lý Phong đánh cho méo mó.
Chiếc răng dính đầy máu của hắn ta rơi xuống đất!
Kinh ngạc!
Không chỉ các cao thủ hai nhà họ Châu và họ Lục, ngay cả Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước đòn ra tay này của Lý Phong!
Trước đó, Lý Phong và Tôn Bá Đương giao chiến với nhau, vì Lý Phong ra tay thật sự quá nhanh.
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu vẫn chưa kịp phản ứng, Tôn Bá Đương lúc đó đã bị trọng thương rồi.
Còn bây giờ, Lý Phong dùng phương pháp đơn giản nhất.
Một cái tát, chỉ là một cái tát.
Cao thủ số một nhà họ Châu bị đánh như một đứa trẻ lên ba!
“Mẹ mày, mày muốn chết đúng không!”
Người đàn ông đó gầm lên phẫn nộ.
Nắm đấm của hắn ta vụt về phía mặt Lý Phong.
Không có âm thanh va chạm.
Bởi vì năm ngón tay của Lý Phong giống như bóng ma, nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông kia.
“Rắc rắc”.
Nhẹ nhàng xoay.
Gãy rồi!
Lý Phong nhanh chóng vươn tay phải ra, bóp cổ đối phương.
“Ặc!”
Vừa rồi không ngừng tự hào vỗ ngực là cao thủ số một của nhà họ Châu.
Chết rồi!
Động tác của Lý Hung uyển chuyển rõ ràng, liền mạch lưu loát.
Giống như vươn tay ra bẻ một cành cây khô một cách dễ dàng.
Lý Phong xoay người đi về phía cửa.
“Tôi có hơi buồn ngủ rồi, quay về phòng nghỉ ngơi đây”.
“Hưng Bá, Tiểu Thất”.
“Có!”
Cam Hưng Bá và Vương Tiểu Thất đồng thanh trả lời.
“Những tên rác rưởi còn lại, giao cho hai cậu xử lý”.
Đến lúc này, các cao thủ hai nhà họ Châu và họ Lục mới phát hiện ra, một trong số hai người đàn ông đang nướng thịt bên cạnh mình chính là Mãnh hổ Phú Châu Cam Hưng Bá.
Tối nay, ngay từ đầu khi bọn họ bao vây nhà họ Tôn đã nhận được tin Mãnh hổ Phú Châu Cam Hưng Bá đã khuất phục người khác.
Và người đàn ông trước mắt chính là người đã thu phục Cam Hưng Bá.
Chạy!
Đây là phản ứng đầu tiên lóe lên trong đầu chúng.
Có hai kẻ vội vàng chạy ra cửa.
Vào lúc này, một lưỡi dao sắc bén xẹt qua trong bóng tối!
Xoẹt!
Xoẹt!
Cắt xuyên qua bóng tối một cách đơn giản và gọn gàng, cắt cổ hai người đàn ông cùng một lúc!
Máu bắn tung tóe!
Trong màn sương đẫm máu, Vương Tiểu Thất đứng ở lối vào sân thượng, một tay cầm dao, khẽ nhíu mày, nhếch mép cười.
“Mấy người đã đến đây rồi thì đừng vội vàng đi như vậy chứ”.
Vừa dứt lời, Cam Hưng Bá ném một cái cánh gà nướng vào trong miệng, nhai nát cả xương lẫn thịt, phát ra những âm thanh “tóp tép"!
“Đúng vậy! Đã đến rồi thì đừng đi, ở đây chơi với bọn tao!”
Trong lúc nói chuyện, Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá cùng ra tay.
Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng!
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu sững sờ nhìn mọi thứ trước mặt!
Bọn họ bị sốc không chỉ vì Cam Hưng Bá.
Mà còn có người trông rất khiêm tốn bên cạnh Lý Phong - Vương Tiểu Thất.
Mới nhìn, Vương Tiểu Thất trông giống như một tên lưu manh trên đường phố.
Nhưng ai có thể ngờ được con dao trên tay cậu ta lại nhanh như vậy!
Nhìn thấy bóng lưng của Lý Phong dần dần khuất xa.
Lúc này, đầu gối của Tôn Trung Mưu từ từ khụy xuống.
“Phịch” một tiếng, hắn quỳ trên mặt đất.
“Lý Phong, tôi cầu xin anh, cầu xin anh hãy cứu gia đình chúng tôi!”
Lý Phong dùng bước, hơi quay đầu lại.
“Hưng Bá, Tiểu Thất”.
“Có!”
“Dọn dẹp xong rác ở đây thì đến nhà họ Tôn”.
“Vâng!”
Lúc này, hơn một nửa số người trong gia đình họ Tôn đã bị giết và bị thương.
Tôn Bá Đương một mình đối phó với sáu cao thủ của hai nhà họ Châu và họ Lục.
Trên người lão có vô số vết thương và đang dần trở nên kiệt sức.
Vết thương của lão càng ngày càng nặng
Tay chân lão đều đang run lẩy bẩy.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là khí thế của lão.
Đó là niềm tự hào của một tông sư!
Trong khi Châu Vũ đang chỉ huy đám thuộc hạ bao vây T