Không, lần này không chỉ đơn giản như chém đứt tay chân nữa.
Hắn ta muốn chơi đùa cả nhà Lý Phong cho đến chết!
Lôi Nhất Minh nổi giận đùng đùng, hắn ta dẫn đám người Lôi Vũ Ức hùng hùng hổ hổ rời khỏi đây.
Rõ ràng Miêu Lạc cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Anh ta chỉ mong có thể đi theo, chính mắt nhìn thấy bọn họ đánh chết cả nhà Lý Phong.
Chỉ tiếc là bây giờ Miêu Lạc vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bọn họ phải nhân cơ hội này để khiến nhà họ Miêu không ngừng lớn mạnh.
Rồi sau đó, vượt qua nhà họ Tô, trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Châu thật sự!!
…
“Chị, không hay rồi!”
Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy vào trong phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình đã quen với tính lớn giọng lải nhải của Hứa Hạo Nhiên.
Cô không ngẩng đầu lên, chỉ nói hờ hững: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phòng phải gõ cửa”.
“Ngày nào cũng bị em dọa mấy lần, chị sợ mình sẽ bị em dọa đến nỗi mắc bệnh tim luôn đó”.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, chống tay lên bàn làm việc của cô.
“Chị, chị yêu dấu của em”.
“Bây giờ em trai đã bất chấp nguy hiểm về tính mạng để mật báo cho chị đấy”.
“Tình hình hiện tại của chị vô cùng nguy hiểm”.
Hứa Mộc Tình còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, cô vừa cúi đầu đọc văn kiện vừa nói.
“Thế em nói cho chị biết, tình hình hiện tại thế nào?”
“Chị, em hỏi chị này, có phải bây giờ chị và anh rể vẫn còn chưa ngủ chung giường không? Không có tắm chung, càng không có…”
Hứa Mộc Tình không để cho Hứa Hạo Nhiên nói tiếp nữa.
Cô ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Em đang nói nhảm cái gì đó?”
“Chị, lẽ nào chị không biết bây giờ chúng ta đã gặp phải một đối thủ cạnh tranh rất mạnh sao?”
“Nếu như chị mà còn không giữ chồng thì anh rể sẽ bị người khác cướp đi một cách dễ dàng đó!”
Hứa Hạo Nhiên vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại ra, cậu ta mở một tấm hình, đưa đến trước mặt Hứa Mộc Tình.
Một người tóc ngắn xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Đó là một người phụ nữ có dung mạo xinh xắn, nước da trắng ngần, hơn nữa vóc dáng cũng rất đẹp.
Lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy cô ta, cô cảm thấy nguy hiểm từ trong bản năng.
Người trong tấm hình là Diêu Nhược Nam, Hứa Mộc Tình đã từng gặp cô ta một lần.
Lúc ấy, cô có ấn tượng rất sâu sắc về Diêu Nhược Nam, nhưng cô không biết rõ thân phận của cô ta.
Hứa Hạo Nhiên nói: “Cô gái này tên là Diêu Nhược Nam”.
“Cô ta là cháu gái của Đao Gia trong hội quán Kim Đao trên tỉnh”.
“Gia thế của nhà người ta lớn mạnh hơn nhà mình nhiều”.
“Sau khi anh rể đánh bại cô ta, cô ta cứ gào lên đòi cưới anh rể”.
“Hôm nay lúc em đến sân tập thì nhìn thấy cô ta đang ở đó, mồ hôi rơi như mưa”.
“Ôi ôi ôi, trời ơi, chị ơi, chị không nhìn thấy vóc dáng của người ta đâu, chậc chậc chậc…”
“Chị, chị có thể hình dung ra được cảnh tượng đó không?”
“Cô ta mặc quần áo mỏng, mồ hôi đã làm áo của cô ta ướt mèm”.
“Hai gò núi thoắt ẩn thoắt hiện, đôi chân dài thon thả trắng trẻo, ôi chao…”
“Nếu còn tiếp tục như thế, em sợ rằng anh rể không thể khống chế được chính mình nữa”.
Hứa Mộc Tình cảm thấy hơi hoang mang.
Bình thường cô chỉ lo tập trung làm việc, từ trước đến nay chưa từng ý thức đến vấn đề này.
“Thế em nói xem chị phải làm sao đây?”
“Còn làm sao được nữa?”, Hứa Hạo Nhiên nhướn mày: “Đương nhiên là gạo nấu thành cơm rồi!”
“Lưu Đức Luân vừa mở phòng xông hơi đấy”.
“Chúng ta bắt đầu từ đây, từng bước một dụ anh rể lọt bẫy”.
Vào giờ phút này, điện thoại của Lý Phong đổ chuông.
Anh lấy ra xem mới biết Hứa Mộc Tình gọi điện cho mình.
Lý Phong nhận cuộc gọi, anh trêu đùa Hứa Mộc Tình một câu theo thói quen.
“Vợ ơi, giờ này em gọi điện thoại cho anh, có phải muốn được hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao không?”
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Hứa Mộc Tình đã hờn dỗi cằn nhằn anh một câu.
Nhưng mà bây giờ Hứa Mộc Tình lại ừm khe khẽ như tiếng muỗi vo ve.
Lý Phong không khỏi ngẩn người, anh chợt nghe Hứa Mộc Tình nói: “Làm việc liên tục mấy ngày, mệt rồi phải không, kế bên công ty c