Sảnh lớn ở biệt thự.
Quản gia của Tô Chính Quốc đang cúi đầu thận trọng.
Đối diện với ông ta là một người đàn ông trung niên thân hình cường tráng, khí phách hiên ngang đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ quý giá.
Ông ta chính là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tiền, Tiền Thành Hào!
“Thế gia đầu tiên ở Giang Châu, hừ! Một gia tộc nhỏ bé như các người mà cũng tự xưng là thế gia”.
“Bụp!”
Tiền Thành Hào tiện tay ném tập tài liệu lên bàn.
“Mấy thứ đồ này trong mắt ta cũng chỉ như một đống rác mà thôi”.
“Tô Chính Quốc cũng rác rưởi không kém”.
“Vùng đất Giang Châu ở vị trí tốt như vậy, ba đời tổ tiên bọn họ đã kinh doanh suốt bao nhiêu năm nay lại chỉ tích góp được chút vặt vãnh này?”
“Lão ta còn không biết xấu hổ bảo ông lặn lội đem đến đây, muốn xúc phạm tôi sao?”
Quản gia bị dọa toát cả mồ hôi lạnh.
“Không dám, không dám, lão gia nhà tôi tuyệt đối không có ý đó”.
“Lão gia nhà tôi lúc còn sống từng nói, đất Giang Châu tuy thịnh vượng, nhưng luôn bị các thể lực lớn nhỏ khác nhau chiếm đóng”.
“Giang Châu bây giờ là đất không chủ, cần một người anh tài lỗi lạc như ông Tiền đây đến nắm quyền”.
“Hừm, ha ha ha ha....”
“Lão già đáng ghét Tô Chính Quốc mặc dù chết rồi nhưng vẫn dẻo mồm ghê”.
“Ông ta nói đúng, đất Giang Châu sầm uất như vậy, ai cũng muốn chen một chân vào. Người chen vào quá nhiều sẽ rất tạp nham”.
“Vừa hay thiếu một một chủ nhân hùng dũng như tôi đây!”
“Tô Chính Quốc cũng đã chết rồi, vậy ông ở lại chỗ của tôi làm nhân viên quét dọn đi”.
“Ông yên tâm, Tô Chính Quốc đã giao những đồ này cho tôi, thỉnh cầu của lão, tôi nhất định giúp lão thực hiện”.
“Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ!”
Sau khi quản gia được người hầu đưa đi, Tiền Thành Hào cho người gọi hai đứa con trai của ông ta đến.
Con trai cả, Tiền Gia Bình.
Từ nhỏ đã thông minh vượt trội.
Năm 25 tuổi bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Ở đất Thành Hải phồn vinh thịnh vượng này, Tiền Gia Bình cũng là một doanh nhân rất nổi tiếng.
Tiền Gia Bình hiện giờ đã 38 tuổi vẫn luôn làm việc thận trọng và không tham lam.
Cũng chính vì như vậy, gia tộc của bọn họ mới có một chỗ đứng vững chắc ở đất Thành Hải cạnh tranh kịch liệt này.
Con trai thứ, Tiền Gia Triết.
So với con trai cả khôn ngoan và cẩn trọng, con trai thứ từ nhỏ đã thông minh nhanh nhẹn.
Tiền Gia Triết là tiến sĩ về nước làm việc.
Đồng thời, hắn cũng là một nghệ sĩ piano.
Về phương diện nghệ thuật có thành tích rất cao.
Khi ở nước ngoài, hắn là ngôi sao lớn được nhiều người hâm mộ.
Hắn vừa về nước gần đây, nhận được rất nhiều sự ưu ái của các thiên kim tiểu thư nhà quyền thế.
Sau khi nghe xong lời của Tiền Thành Hào, Tiền Gia Bình khẽ nhíu mày: “Bố, tỉnh Giang Châu gần đây rất hỗn loạn”.
“Con nghe người bên dưới nói, thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu đã xảy ra biến động rất lớn”.
“Đồng thời, giới kinh doanh cũng nổi lên như một thế lực mới, trong đó có tập Lăng Tiêu đã vươn lên một cách mạnh mẽ”.
“Nếu như chúng ta tiếp quản sản nghiệp của tập đoàn Tô Thị, nhất định sẽ xảy ra xung đột gay gắt với tập đoàn Lăng Tiêu”.
Tiền Gia Bình vừa nói xong, Tiền Gia Triết cười nhạt: “Anh, em nói này, anh làm việc cũng bảo thủ quá rồi đấy”.
“Em đã cử người điều tra rõ ràng tập đoàn Lăng Tiêu từ lâu rồi”.
“Bọn chúng chẳng qua chỉ là phát triển từ một phân xưởng nhỏ ở một thành phố nhỏ mà thôi”.
“Nói dễ nghe thì gọi là tập đoàn, nói khó nghe chút thì chỉ là gánh hát lưu động do mười mấy người tạo nên mà thôi”.
Kiêu căng.
Ngạo mạn.