Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 7985: Nắm đấm của hắn ta với tốc độ cực nhanh.




Mặc dù ông ta chưa kết hôn, nhưng đối với ông ta, các đệ tử trong sư môn chính là người nhà của ông ta, ông ta coi bọn họ như con cháu ruột thịt của mình. Nghĩ đến đây, Chung Vô Thất đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sau khi hai đệ tử uống hết cốc sữa đậu nành, một người nói: “Sư phụ, tam sư thúc và lục sư thúc đã bị người ta đánh gãy tay chân rồi!” “Gì cơ!?” Dù khả năng kiềm chế có tốt đến đâu, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí tốt thế nào đi chăng nữa. Khi Chung Vô Thất nghe được tin đó, đồng tử của ông ta lập tức co lại. Tuy thực lực của tam sư đệ và lục sư đệ không bằng ông ta, nhưng bọn họ đều là đại tông sư. Hai người cùng bị đánh gãy chân gãy tay cùng lúc, vậy có nghĩa là sao? Có người muốn tiêu diệt môn phái của họ! Chung Vô Thất vội vã bỏ đi cùng với hai đệ tử của mình. Bà cô bán sữa đậu nành nhìn theo chiếc xe phi nhanh với tốc độ bàn thờ, nói: “Không ngờ rằng mình lại phán chuẩn như vậy!” “Xem ra, mấy ngày nữa có thể chuyển tới miếu Hoàng Thành để hành nghề xem bói rồi”. Nhanh! Nhanh! Chung Vô Thất liên tục thúc giục các đệ tử của mình tăng ga, nhanh chóng quay trở về Hàn Sơn. Hàn Sơn lúc này. Bốn người đàn ông trung niên mặc quần áo màu sắc khác nhau đứng trong đại sảnh của phái Hàn Sơn. Bốn người này lần lượt là Phong, Vũ, Lôi, Điện. Bọn chúng là anh em sinh bốn, họ Giang. Bọn chúng giống nhau về cả ngoại hình lẫn chiều cao. Càng khiến người khác kinh ngạc, thậm chí cảm thấy đáng sợ hơn là mỗi người trong số chúng đều tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ. Đại tông sư! Bốn tên này đều là các đại tông sư với võ công cao cường. Lúc này, tất cả các cao thủ của Hàn Sơn đều tập trung ở đại sảnh. Phó môn chủ Chung Chính đã bị thương nặng, trầm mặc ngồi ở trên ghế. Các đệ tử và trưởng lão trong môn phái đứng bao vây bọn chúng. Trong bốn người đàn ông trung niên này, tên Giang Lôi mặc đồ màu đỏ là anh cả. Hắn ta bước lên trước hai bước, gầm lên một tiếng. “Đám nhãi ranh chúng mày!” “Nếu như vẫn còn muốn sống, thì bây giờ quỳ xuống cầu xin tao thương xót”. “Nếu không thì, đừng có trách bốn anh em chúng tao không khách khí!” Mặc dù các đệ tử của Hàn Sơn thực lực vẫn còn yếu, nhưng không có bất kỳ một ai quỳ xuống cầu xin. Lúc này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kiên quyết, tinh thần bất khuất dù có phải chết cũng không sợ. Trong đó có một đệ tử trẻ tuổi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh ta trợn trừng mắt, chửi mắng bốn anh em nhà họ Giang trước mặt: “Bốn thằng chó chúng mày”. “Nhân lúc chưởng môn của bọn tao không ở đây, sử dụng những thủ đoạn đê hèn bẩn thỉu để ép bọn tao đầu hàng thì gọi gì là anh hùng hảo hán?” “Có bản lĩnh thì đợi chưởng môn của bọn tao quay về đi!” “Đợi chưởng môn của bọn tao quay về rồi thì lũ chúng mày chết chắc!” Giang Lôi hừ lạnh một tiếng. Trong nháy mắt, hắn ta đã ra tay. Nắm đấm của hắn ta với tốc độ cực nhanh. Với một lực vô cùng quyết liệt, đấm thẳng vào ngực của người đệ tử trẻ tuổi ban nãy. “Rắc rắc!” Cùng với tiếng xương gãy, cơ thể của đệ tử trẻ tuổi đột nhiên mềm nhũn ra. Chết! Tính mạng của một cậu thanh niên trẻ tuổi đã bị lấy đi một cách dễ dàng.