Desmond và Tessa ngồi xuống bên bộ bàn tròn kê ở cửa sổ nhô ra ngoài. Desmond cầm bàn tay Tessa, hy vọng sẽ trấn an được nàng. Mới mười lăm tuổi, nhưng Desmond O�Neill đã chững chạc, trông cậu có vẻ lớn hơn tuổi nhiều. Cậu mở miệng định nói, nhưng bỗng dừng lại vì thấy mặt của Tessa có vẻ đau đớn. Cậu thường hiểu rõ tâm trạng của chị, cậu biết chị cậu đang suy nghĩ nhiều chuyện.
Quả thật Tessa đang nghĩ đến nhiều việc, nàng cảm thấy điên cả cái đầu, lòng lo sợ. Nàng không biết làm gì. Làm sao nàng yên tâm ngồi một chỗ đợi Wiggs và những người khác đi tìm khắp nơi trong lãnh địa? Họ đi rất lâu mới hết chỗ. Và chắc gì đã có thì giờ để đi tìm khắp nơi? Nếu Adele đi lạc, thế nào cô bé cũng hoảng sợ và có thể gặp tai nạn. Tessa tự hỏi không biết nàng có nên đi theo đám người đi tìm không? Có thể Adele bị Mark bắt đi không? Hay phải chăng có Jonathan Ainsley đứng đằng sau chuyện này? Nàng liền bác bỏ ngay ý nghĩ ấy. Nghĩ đến việc có Jonathan dính dáng đến chuyện này là nàng cảm thấy run sợ. Nếu Mark bắt con gái họ, thế nào gã cũng gọi đến Pennistone Royal để nói chuyện với nàng chứ? Chắc chắn là gã sẽ không làm cho Adele đau đớn, gã thương con bé. Nhưng bây giờ biết gã còn thương con không? Tự nhiên Tessa run lập cập.
Desmond thấy thế, cậu bèn nói để trấn an chị:
- Tess, em tin chắc con bé ở trong xe hơi. Có lẽ Wiggs không thấy. Em tin là Adele không có ở đây, không bị lạc đâu đó trong lãnh địa. Vì nếu bé đi lạc, thế nào khi em và Emsie đi về, chúng em cũng thấy nó. Con đường duy nhất đi ra đồng là con đường chúng em đi về.
Tessa không trả lời.
Desmond im lặng. Cậu thương Tessa và nàng thương cậu, họ luôn luôn thân mật với nhau.
Vượt ra khỏi những tư tưởng rối rắm trong đầu, Tessa bỗng nói:
- Tôi cũng có ý nghĩ như cậu. Con bé ở trong xe ấy, Des à. Nó còn nhỏ quá, nó không thể đi chơi đâu xa được để phải bị lạc trong rừng.
- Ai chở nó mà không nói cho chị. - Bỗng cậu dừng lại. Mắt nhìn vào mắt chị. - Mark Longden. Chắc chắn là anh ta! Chị có nghĩ anh ta chở nó đi không?
- Có.
- Em cũng thế. Câu trả lời đã có.
Emsie bưng khay đựng tách và bình trà đến để lên bàn rồi nói:
- Không có ai để vạch mặt chỉ tên. Ấy là vì việc ly dị ghê tởm mà ra.
- Nhưng cũng có thể có kẻ nào... - Desmond dừng lại, thở mạnh rồi nói tiếp, - Bắt cóc nó, để đòi tiền chuộc. Gia đình này thường là mục tiêu rất tốt cho bọn gian phi nhắm vào.
- Tôi cũng nghĩ đến chuyện như thế. - Tessa nhắm mắt lần nữa, cố kiềm chế mình cho khỏi run. - Vì thế mà tôi đến ngồi ở đây, gần máy điện thoại.
Nàng trắng bệch và có vẻ quá căng thẳng, Desmond cứ sợ nàng sẽ ngất xỉu.
Khi Emsie rót trà ra tách, cô nhìn vào mắt em trai. Hai chị em rất ăn ý nhau. Cô tuy lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng chính Desmond thường che chở cho cô. Hai chị em rất thân thiết nhau.
Cô lặng lẽ nói thầm:
- Linnet. Chúng ta cần Linnet.
Desmond gật đầu, nhìn qua Tessa, chờ đợi.
Tessa Fairley Longden có sắc đẹp thanh tú, nhưng nàng cũng có cả nghị lực và rất kiên cường. Nàng thường nói nàng rất xứng đáng làm chắt của bà Emma Harte. Tính khí nàng cứng rắn và quyết đoán.
Cuối cùng nàng cố thu hết nghị lực, mở mắt ra, ngồi thẳng người trên ghế.
- Cám ơn Emsie đã pha trà, - nàng nói nho nhỏ rồi uống một ngụm nước trà với viên aspirin. Sau một hồi ngẫm nghĩ, nàng nhìn đồng hồ trên tường và nói tiếp: - Ở đây là mười một giờ. Sáu giờ sáng ở New York. Không cần điện thoại cho mẹ và dượng Shane.
Emsie cắt ngang lời chị một cách dứt khoát:
- Hai người đang ngủ. Thử hỏi luật sư của chị xem sao?
- Không, không! - Tessa đáp và nhìn Emsie với ánh mắt gay gắt. - Em biết rất rõ quy luật của gia đình ta như thế nào rồi, quy luật Emma, chúng ta luôn luôn tuân thủ quy luật ấy. Chúng ta tự giải quyết với người trong gia tộc chừng nào còn giải quyết được. Khi nào thật cần chúng ta mới nhờ đến các thông gia khác, những người ngoài không được xía vào, trừ phi chúng ta không còn cách nào khác.
- Chị có thể gọi Linnet ngay, - Desmond đề nghị, liếc mắt nhìn Emsie, hy vọng Tessa không bác bỏ ý kiến của cậu. Mối liên hệ giữa các bà chị của cậu rất căng thẳng, thường gây ra nhiều vấn đề khó khăn. Cả hai người đều muốn một ngày nào đó điều khiển cửa hàng Harte. Nhưng Linnet là người thông minh lanh lợi nhất trong gia đình, ngoài bố mẹ cậu. Cậu tin rằng chị ấy là người tuyệt nhất có thể đảm trách công việc trong lúc bố mẹ họ đi vắng.
Cậu ngạc nhiên khi thấy Tessa không phản bác lời đề nghị của cậu. Nàng vùng đứng dậy, bước vội đến máy điện thoại để trên quầy.
- Tôi nghĩ làm theo ý kiến của cậu là hay nhất, Desmond. Làm ngay thôi.
Tessa biết Linnet đã có ý định đến Pennistone Royal hoặc là hôm nay hoặc là ngày mai, cho nên thay vì gọi điện thoại đến cửa hàng Harte ở London, thì nàng bấm số máy điện thoại di động của cô em gái, có lẽ Linnet đang trên đường đến đây. Quả nhiên, cô em của nàng trả lời ngay tức khắc, giọng nhanh nhảu:
- Linnet O�Neill đây.
- Tessa đây. Tôi đang có chuyện rắc rối ở đây.
- Tại cửa hàng Harte à? - Linnet ngạc nhiên hỏi.
- Không. Ở nhà, Tại biệt thự Pennistone Royal.
- Có chuyện rắc rối à? Chuyện gì thế?