Sau đó nàng ấy cười hỏi Diệp Huyên: “Ngươi muốn ly gián ta và Cổ Ma tộc?"
Diệp Huyên cong môi: “Dù sao hai bên cũng đã tính kế lẫn nhau rồi, còn cần ta ly gián sao?"
Tĩnh Tri cười: “Ta đúng là đã đánh giá thấp ngươi và thanh kiếm ấy”.
Thật ra trong lòng nàng ấy đang cực kỳ kinh hãi.
Cổ Xuy kia là thần giả Thần Cách Cảnh thứ thiệt, vậy mà lại bị Diệp Huyên giết trong nháy mắt.
Ngay cả thần hồn và ý thức cũng không còn.
Đáng sợ vô cùng!
Diệp Huyên vươn tay ra, để kiếm Thanh Huyên hấp thu linh hồn của cường giả Cổ Ma tộc rồi nói: “Lần sau nếu cường giả Cổ Ma tộc lại tới nữa, Tĩnh Nhi nhớ thông báo cho ta đấy”.
Tĩnh Tri nhìn những thi thể la liệt khắp nơi, không nói gì.
Diệp Huyên tiếp tục: “Cổ Ma tộc toàn quân bị diệt, nhưng người bên cô lại không hề hấn gì, cô nói xem liệu Tộc trưởng bên đó có sinh nghi hay không đây?"
Ánh mắt hắn liếc sang Tả Tướng và Hữu Tướng.
Hai người lập tức biến sắc.
Mẹ nó, tên này muốn buộc Thánh Chủ phải giết họ!
Tĩnh Tri chỉ mỉm cười.
Diệp Huyên cười ha hả rồi xoay gót đi, chưa được bao lâu thì dừng lại, hỏi: “Tĩnh Tri cô nương không ngại ta gọi cô là Tĩnh Nhi chứ?"
Tĩnh Tri cười: “Ngại”.
Diệp Huyên: “Không sao, ta không ngại là được”.
Rồi hắn xoay người đi tiếp. Cùng lúc ấy, không gian trước mặt hắn sôi trào.
Nhưng Tĩnh Tri đã rút kiếm.
Ra tay!
Có điều đối tượng của nàng ấy không phải Diệp Huyên, mà là Tả Tướng và Hữu Tướng ở hai bên.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì thân xác đã bị chém vỡ.
Đúng lúc ấy, một bóng mờ hiện ra ở không gian phía trên Diệp Huyên.
Tộc trưởng Cổ Ma tộc!
Người này liếc nhìn hiện trường một lần, ánh mắt từ Tĩnh Tri và Tả Tướng Hữu Tướng bên cạnh nàng ấy chuyển sang Diệp Huyên. Nhưng khi người này vừa định mở miệng, Diệp Huyên đã rút kiếm chém ra.
Ầm!
Bóng mờ vỡ nát.
Diệp Huyên thu kiếm về, cất bước đi: “Tĩnh Tri cô nương, Diệp Huyên ta không sợ đánh nhau, càng không ngại mưu kế. Cô muốn chơi kiểu gì, mặc đồ hay cởi đồ, ta cũng chơi được!"