Phồn Đóa cười nói: “Nói nhiều cũng vô ích, ta đã kết duyên thiện này rồi, nếu cuối cùng trở thành nghiệt duyên cũng không hối hận”.
Tĩnh Tri bỗng quay đầu nhìn Diệp Huyên nói: “Xem ra ngươi không tầm thường chút nào”.
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên đứng dậy, hắn đi về phía Tĩnh Tri: “Cô nương, kiếm kỹ này của ta là tự ta sáng tạo ra, uy lực cực kỳ đáng sợ, cô phải cẩn thận”.
Tĩnh Tri nói: “Được”.
Diệp Huyên đột nhiên biến mất, Tĩnh Tri híp mắt, ngón cái tay trái đè trên thanh kiếm, lúc này Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng ấy, ngón cái tay trái của Tĩnh Tri hơi buông lỏng, kiếm bay ra.
Lúc này nhát kiếm của Diệp Huyên chém xuống.
Khoảnh khắc Diệp Huyên tung ra đòn tấn công, sắc mặt mọi người thay đổi.
Ý chí kiếm đạo!
Lúc này Diệp Huyên sử dụng ý chí kiếm đạo mà cha hắn để lại.
Rầm!
Tĩnh Tri văng ra xa trong tấm mắt chăm chú của mọi người, mà khoảnh khắc nàng ấy văng ra xa, cơ thể nàng ấy vỡ nát, vô số lưu quang tản ta.
Thần Thể vỡ.
Nhưng linh hồn của nàng ấy vẫn còn được giữ lại.
Tĩnh Tri ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên: “Đây không phải là ý chí kiếm đạo của ngươi”.
Diệp Huyên hỏi: “Là của ta”.
Tĩnh Tri híp mắt: “Không phải của ngươi”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Của cha ta thì là của ta, có vấn đề gì sao?”
Mọi người: “…”
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhát kiếm của Diệp Huyên đã chém trúng cơ thể của Tĩnh Tri.
Tất nhiên, điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải sức mạnh của Diệp Huyên, mà là ý chí kiếm đạo mà Diệp Huyên vừa dùng!
Đó chỉ là một tia ý chí kiếm đạo!
Tĩnh Tri đột nhiên bật cười.
Mọi người quay lại nhìn Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri đánh giá Diệp Huyên, cười nói: “Xem ra ta phải tìm hiểu ngươi kỹ hơn mới được!”
Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta có thể tìm hiểu lẫn nhau!”
Tĩnh Tri nở nụ cười rạng rỡ: “Được thôi!”