Diệp Huyên khẽ thi lễ: “Mong tiền bối chỉ giáo!”
Pháp tắc Tối Cao lạnh nhạt nói: “Không thảo luận những thứ cấp thấp!”
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng sững người.
Mẹ nó!
Lời này hình như đã từng nghe rồi!
Chẳng phải Thanh Nhi đã từng nói rồi sao?
Bây giờ nàng ta lại đi nói với hắn!
Đây là báo thù mà!
Báo thù!
Pháp tắc Tối Cao muốn đưa Đạo Nhất đi, Diệp Huyên lại nắm cánh tay kéo nàng ta lại!
Pháp tắc Tối Cao nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Huyên Nghiêm túc nói: “Tiền bối, mong tiền bối chỉ điểm!”
Pháp tắc Tối Cao thờ ơ nói: “Thảo luận mấy thứ cấp thấp thế này, có ý nghĩa sao?”
Diệp Huyên vội gật đầu: “Có ý nghĩa! Đối với ta mà nói, là có ý nghĩa!”
Pháp tắc Tối Cao nhìn Diệp Huyên: “Nhưng đối với ta thì không có ý nghĩa!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Nhưng người là sư phụ ta mà!” Pháp tắc Tối Cao nhíu mày: “Ta nhận ngươi làm đồ đệ lúc nào?”
Diệp Huyên chỉ vào Đạo Nhất: “Chẳng phải nàng ấy là đồ đệ người sao?”
Pháp tắc Tối Cao gật đầu: “Đúng! Nhưng chuyện này không liên quan đến ngươi!”
Diệp Huyên buột miệng nói ra: “Ta thích Đạo Nhất, nàng ấy là người phụ nữ của ta, người là sư phụ nàng ấy, thì chính là sư phụ của ta!”
Nói xong, hắn lại có chút hối hận rồi!
Chết tiệt!
Làm liều rồi!
Hắn nhìn Đạo Nhất, lúc này Đạo Nhất cũng đang nhìn hắn: “Ta là người phụ nữ của ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu.
Lúc này, tuyệt đối không thể sợ!
Đạo Nhất cười nói: “Chuyện từ lúc nào? Sao ta không biết?”
Diệp Huyên nói: “Ta thích cô!”