Hắn vừa dừng lại, đã có máu tươi theo khóe miệng tràn ra.
Diệp Huyên thua rồi ư?
Mọi người đều nhìn hắn.
Diệp Huyên lau vết máu đi, cong môi nhìn ông lão: “Tiếp tục!"
Dứt lời, hắn bất ngờ bước tới, lại rút kiếm chém ra.
Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Sát ý trong mắt hắn như sóng thần quét sạch đất trời.
Hắn không dùng kiếm Thanh Huyên mà dùng Kiếm Khư.
Kiếm vừa ra, đất trời sụp đổ từng tấc một.
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt ông lão. Uy lực của đường kiếm này đã nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Bởi Diệp Huyên chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh mà!
Nhưng ông ta không nghĩ nhiều mà bước về trước, tung ra một cú đấm.
Ầm!
Không gian trước mặt ông ta lõm xuống thành một lốc xoáy, kiếm của Diệp Huyên thì vỡ vụn.
Nhưng ngay sau đó, mười mấy thanh phi kiếm đã ồ ạt chém về phía ông lão.
Ông lão lại búng tay.
Ầm!
Phi kiếm vỡ vụn, hóa thành hư vô.
Phi kiếm của Diệp Huyên đã mất tác dụng!
Bản thân hắn cũng lui lại hơn nghìn trượng.
Diệp Huyên vừa dừng lại đã nghe ông lão nói: “Ngươi rất mạnh, nhưng vẫn kém xa ta”.
"Thật sao?"
Diệp Huyên nhếch môi, chậm rãi đi tới. Một khắc sau, máu trong cơ thể hắn sôi trào.
Huyết Mạch Chi Lực!
Ầm!
Vừa kích hoạt Huyết Mạch Chi Lực xong, Kiếm Khư trong tay hắn chấn động, sau đó bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Giọng nói nó vang lên: “Trời má, sát ý sợ thế! Chủ nhân không phải người tốt rồi!"
Diệp Huyên: “...”