Kiếm rút ra, kiếm quang cuộn trào từ trong vỏ kiếm của Diệp Huyên như thuỷ triều!
Ầm!
Sau một tiếng nổ động trời, Diệp Huyên và Mộ Hư đồng thời lùi lại, trong lúc đó, vô số tia phi kiếm chém lên người Mộ Hư, nhưng lão ta vẫn không bị làm sao cả!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn về phía Mộ Hư, trước ngực lão ta là một tấm kính đen lớn chừng bàn tay!
Phi kiếm của hắn là bị tấm kính này ngăn cản!
Lúc này, giọng nói của Tiêu Lâm Lang lại vang lên trong đầu hắn: “Đây là kính Động Thiên, trong kính có một không gian khác, là bảo vật đứng đầu của Tiểu Động Thiên! Là thần vật cổ thần siêu nhất lưu!”
Thần vật!
Nghe vậy, Diệp Huyên chợt nổi giận, hắn nhìn về phía Mộ Hư: “Thật không biết xấu hổ, ông ỷ lớn hiếp nhỏ thì thôi đi! Lại còn sử dụng ngoại vật, đúng là không biết xấu hổ!”
Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn xung quanh: “Mọi người cảm thấy người này có mặt dày không?”
Mọi người: “…”
Sắc mặt Mộ Hư vô cùng khó coi!
Lão ta cũng muốn có thể diện!
Nhưng tốc độ của phi kiếm này thật sự quá đáng sợ, lão ta không tự tin rằng mình có thể ngăn cản được nó!
Đây còn chưa phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là Diệp Huyên sử dụng phi kiếm này gần như không tốn chút sức lực nào, muốn chém ra bao nhiêu thì chém…
Dù ngăn cản được một tia phi kiếm, thì tia thứ hai, thứ ba phải làm sao?
Lão ta không thể không sử dụng ngoại vật!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Mộ Hư: “Ông có dám không sử dụng ngoại vật không? Chúng ta đấu một trận công bằng!”
Mộ Hư nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vì sao ta không được sử dụng ngoại vật?”
Diệp Huyên nổi giận: “Ta mới chỉ là Đăng Thiên Cảnh thôi, còn ông thì sao? Ông đã là Đại Thánh Nhân! Ông cao hơn ta bao nhiêu cảnh giới? Bây giờ chúng ta đấu tay đôi mà ông vẫn sử dụng ngoại vật, ông không thấy cắn rứt lương tâm à?”
Sắc mặt Mộ Hư càng khó coi hơn, lão ta không nhịn được muốn chửi tục!
Đăng Thiên Cảnh?
Ngươi chỉ là Đăng Thiên Cảnh thôi sao?
Có Đăng Thiên Cảnh nào giống ngươi chứ?
Giết chết Đại Thánh Nhân một cách dễ dàng như thế!