Lúc này Diệp Huyên cũng rất bất đắc dĩ!
Thật sự bất đắc dĩ!
Một suối nguồn Vĩnh Sinh cấp thần!
Hắn hiểu rất rõ như vậy nghĩa là gì, có nghĩa sẽ khiến vô số thế lực sẽ điên cuồng.
Như vậy sao bảo vệ được?
Lão cha này lại để một mình mình đến!
Đây hiển nhiên là gài mình mà!
Bản thân hắn thực sự là con đẻ ông ấy sao?
Hắn cảm thấy, phải làm giám định huyết thống mới được.
Mẹ nó!
Đúng là bẫy con trai mà!
Mà bây giờ, bản thân hắn chuồn đi sao?
Hắn thật sự muốn chuồn đi!
Nhưng, nếu hắn trốn đi, vậy Gia tộc làm thế nào?
Không trốn thì hắn lại có chút khó chịu!
Dựa vào đâu mà thiện duyên do cha làm ra mà con trai phải đến giải quyết chứ?
Không phục!
Lúc này, Gia Nguyên cười khổ: “Thiếu chủ, có phải ngươi không muốn quản chuyện này không?”
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi gật đầu.
Gia Nguyên thấp giọng thở dài, ông ta chần chừ rồi nói: “Ta có thể hiểu được, nếu thiếu chủ muốn đi…”
Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu: “Ta sẽ không đi!”
Gia Nguyên nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ban đầu cha đã kết mối thiện duyên với các người, đó cũng chính là thiện duyên của Diệp Huyên ta, chuyện ông ấy làm, ta gánh vác”.
Nghe vậy, Gia Nguyên lập tức cung kính thi lễ, xúc động nói: “Đa tạ thiếu chủ!”
Thật ra, hắn cũng một một suối nguồn Vĩnh Sinh cấp thần có ý nghĩa thế nào!
Đầy rẫy rắc rối!
Hắn cũng muốn từ bỏ!
Bởi vì hắn biết, một suối nguồn Vĩnh Sinh cấp thần cũng đủ khiến cả Gia tộc diệt vong!