Vô số luồng sáng sao rơi vào bức tượng Phật, thoáng chốc, cả tinh không bắt đầu sụp đổ từng chút một.
Bởi vì vùng tinh không này đã không chịu đựng được sức mạnh của những luồng sáng sao này!
Còn Nguyên Yếm và bức tượng Phật kia đã bị những luồng sáng ngôi sao bao trùm!
Trên trường thành Thiên Sơn, Gia Hòa trầm giọng nói: “Cao thủ Nguyên giới vẫn không ra tay, rõ ràng bọn họ tin tưởng Nguyên Yếm có thể đánh được!”
Diệp Huyên nhìn Nguyên Yếm, không nói gì.
Gia Hòa quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Nếu là ngươi đấu với cô gái này, ngươi cần dùng mấy kiếm?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi nghĩ ta nên dùng mấy kiếm?”
Gia Hòa cười nói: “Nhiều nhất là một kiếm!”
Diệp Huyên cạn lời, bây giờ cô em này đã xem hắn vô địch rồi, có thể dễ dàng diệt gọn Tuyệt Trần Cảnh…
Bà cô à, sao cô có thể dễ dàng tin người khác vậy chứ?
Ngay lúc ấy, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn Nguyên Thanh cách đó không xa, mà Nguyên Thanh cũng đang nhìn hắn!
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, Nguyên Thanh khẽ ngây người, sau đó khẽ cười rời dời tầm mắt!
Gia Hòa ở bên cạnh Diệp Huyên liếc nhìn Nguyên Thanh: “Hắn ta nhìn ngươi làm gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Có thể là thấy ta rất đẹp trai!”
Vẻ mặt Gia Hòa cứng đờ…
Lúc này, chiến trường tinh không kia đã hoàn toàn bị chôn vùi, mà Nguyên Yếm kia cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người!
Còn sống!
Lúc này bức tượng Phật sau lưng Nguyên Yếm đã trở nên hư ảo, gần như là trong suốt, mà sắc mặt bản thân hắn ta lại trắng nhợt vô cùng, chút huyết sắc cũng không có.
Hắn ta cố gắng chống đỡ tinh hà rơi kia!
Đối diện với Nguyên Yếm, cô gái Thú Yêu khẽ cười: “Không hổ là truyền nhân nhánh Ma Đạo Thần miếu, đúng là có bản lĩnh!
Nguyên Yếm lau vết máu khóe miệng, sau đó nói: “Ngươi là người của Thư Điện!”
Cô gái Thú Yêu cười nói: “Đúng vậy!”