Diệp Huyên tóm ngay được điểm mấu chốt, hắn nhìn Gia Hòa: “Gia Hòa cô nương, ‘không ít’ mà cô vừa nói là chừng bao nhiêu vậy?”
Gia Hòa cười đáp: “Thì là kiểu mỗi thế lực đều có một cường giả Tuyệt Trần Cảnh! Tất nhiên đối với Diệp công tử thì chẳng đáng vào đâu!”
Diệp Huyên hơi do dự một lát mới cất lời: “Chỉ cần không quá nhiều là được!”
Thật ra hắn muốn cọ xát thử với cường giả Tuyệt Trần Cảnh một lần.
Khoảng thời gian vừa qua hắn đã nâng cao thực lực khá nhiều, cường giả Đăng Thiên Cảnh đã không còn khiến hắn hài lòng nữa.
Dù sao hiện giờ hắn đã có thể tiện tay giết chết cường giả Đăng Thiên Cảnh rồi mà.
Chỉ có đánh nhau với cường giả Tuyệt Trần Cảnh thì mới thấy thú vị đôi chút.
Lúc này, Gia Hòa đột nhiên hỏi: “Diệp công tử, ngay cả cường giả trên cả Tuyệt Trần Cảnh cũng không tạo thành uy hiếp với công tử đúng không?”
Diệp Huyên hơi do dự một lát mới đáp: “Cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn. Mà sao Gia Hòa cô nương lại đột nhiên hỏi vấn đề này thế?”
Gia Hòa mỉm cười: “Ta chỉ hơi tò mò thôi chứ không có ý gì khác!”
Nghe vậy, Diệp Huyên thầm thở phào một hơi.
Gia Hòa đột nhiên chỉ vào một vòng xoáy màu đen ở đằng xa: “Diệp công tử, đó là truyền tống trận thời gian, xuyên qua nó là chúng ta sẽ tới nơi”.
Diệp Huyên không kìm được hỏi: “Gia Hòa cô nương, phiền phức mà chỗ các cô gặp phải lớn lắm sao?”
Gia Hòa cười đáp: “Đối với chúng ta thì rắc rối thật, nhưng với Diệp công tử chắc chẳng đáng vào đâu. Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, nàng ta lập tức hóa thành một luồng sáng lao nhanh vào trong truyền tống trận thời gian kia.
Diệp Huyên bỗng hơi do dự.
Trực giác mách bảo hắn dường như mọi chuyện không hề đơn giản.
Một lát sau, Diệp Huyên lắc đầu bật cười, chẳng phải cha hắn đã nói rồi đấy sao?