Gia Hòa nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, công tử nói thật ư?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tất nhiên rồi! Trước giờ ta chưa từng gạt ai hết!”
Tháp nhỏ cạn lời.
Gia Hòa thoáng do dự một lát mới nói: “Thế gian này lại có thiên tài như thế… quả nhiên ta đã được mở rộng tầm mắt!”
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, công tử có thể giúp ta một chuyện được không?”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Giúp chuyện gì?”
Gia Hòa lấy ra một cuốn sách cổ đưa cho Diệp Huyên: “Đây là một cuốn tâm pháp tối cao của Gia tộc, nhưng ta đọc mà cảm thấy rất nhiều chỗ khó hiểu, mong Diệp công tử xem qua rồi dạy lại ta với!”
Diệp Huyên: “…”
Tháp nhỏ đột nhiên bật cười: “Giả vờ nữa đi này…”
Gia Hòa nhìn Diệp Huyên: “Có được không vậy Diệp công tử?”
Diệp Huyên hơi do dự một lát mới nói: “Gia Hòa cô nương, đây chính là tâm pháp cao nhất của Gia tộc các cô đó, cô thật sự muốn đưa cho một người ngoài như ta coi ư?”
Gia Hòa mỉm cười: “Có lẽ quyển tâm pháp này rất quý giá đối với người khác, nhưng hẳn là không đáng nhắc tới trước mặt Diệp công tử!”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu vậy thì ta sẽ xem thử!”
Nói rồi, hắn cầm cuốn sách cổ lên bắt đầu đọc.
Gia Hòa cứ thế im lặng nhìn Diệp Huyên.
Tất nhiên nàng ta sẽ không dễ dàng tin tưởng Diệp Huyên như thế, trên đời này làm gì có thiên tài như kia cơ chứ?
Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng trả lại sách cổ cho Gia Hòa: “Xem xong rồi!”
Gia Hòa sửng sốt: “Xem xong rồi ư?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ừ! Xem xong rồi!”
Gia Hòa nhìn Diệp Huyên: “Mong được Diệp công tử chỉ giáo đôi điều!”
Diệp Huyên cười đáp: “Vậy ta nói thẳng nhé!”
Hắn chỉ vào cuốn sách cổ: “Gia Hòa cô nương, ta cảm thấy cô không cần tu luyện cuốn tâm pháp này của gia tộc các cô đâu!”
Gia Hòa nhìn Diệp Huyên: “Là sao?”