Diệp Huyên cười nói: "Suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thánh! Nó còn tốt hơn cái ở Vĩnh Sinh giới kia! Từ giờ trở đi, Bất Tử Đế tộc chúng ta đã có suối nguồn Vĩnh Sinh riêng rồi!"
Đông Lý Tịnh nhìn Diệp Huyên: "Bất Tử Đế tộc chúng ta?"
Diệp Huyên cười nói: "Diệp Huyên ta đời đời kiếp kiếp đều là người của Bất Tử Đế tộc!"
Làm người thì không được quên cội nguồn!
Bất Tử Đế tộc lúc trước đối đãi với Diệp Huyên hắn thế nào, cả đời này hắn cũng sẽ không quên!
Như hắn từng nói, Diệp Huyên hắn cả đời này sẽ luôn là người của Bất Tử Đế tộc!
Đông Lý Tịnh nở nụ cười!
Lúc này đây, trong lòng bà rất ấm áp, so với câu nói của Diệp Huyên, suối nguồn Vĩnh Sinh trước mắt này đã trở nên không quá quan trọng nữa!
Bà đã thắng cược rồi!
Bà đã không nhìn nhầm người!
Sau khi nói chuyện với Đông Lý Tịnh xong, Diệp Huyên nhanh chóng rời đi.
...
Trong một vùng tinh không nào đó, Diệp Huyên ngự kiếm lao đi, bên cạnh hắn là Gia Hòa.
Trong mắt Gia Hòa mang theo tia lo lắng thấp thoáng.
Gia gia bảo nàng ta đi tìm viện binh, mà nàng ta lại phát hiện hai cha con này, người nào người nấy đều không đáng tin...
Nhất là Diệp Huyên!
Hắn có biết bản thân sắp đối mặt với thứ gì không?
Sao hắn lại tự tin như vậy?
Hắn đào đâu ra sự tự tin ấy?
Chẳng lẽ hắn là một cường giả siêu cấp đã vượt qua Tuyệt Trần Cảnh?
Hắn chỉ đang giả heo ăn hổ thôi?
...
Diệp Huyên ngự kiếm bay giữa tinh không, hai mắt nhắm hờ.
Hắn đang ngắm nghía hai ấn ký kiếm đạo do cha và đại ca mình để lại.
Có điều cả hai ấn ký này đều đã bị phong ấn.
Hắn mở mãi không ra!