Kiếm Si cũng không nói gì thêm, khiến bốn phía rơi vào im lặng.
Mặc kệ lựa chọn của Chư Thiên Thành và Ngôn gia là gì, Kiếm Minh vẫn sẽ đứng về phía Diệp Huyên, cùng hắn vào sinh ra tử.
Bởi nếu không có người áo xanh thì đã không có Kiếm Minh.
Lâm Tiêu bỗng bật cười: “Chư Thiên phủ ta nếu đã lựa chọn đứng bên Thiếu chủ thì tất nhiên sẽ theo đến cùng, cho dù có phải diệt tộc”.
Có hai nguyên nhân khiến ông ta đưa ra quyết định này.
Thứ nhất, Kiếm chủ áo xanh còn sống. Chỉ cần y còn sống, nếu Diệp Huyên gặp nguy hiểm đến tính mạng thì chẳng lẽ y lại không xuất hiện?
Hắn là con ruột y mà!
Lý do thứ hai: Chư Thiên Thành đã không còn lựa chọn nào khác.
Chẳng lẽ lại từ bỏ Diệp Huyên, gia nhập vào Thượng Cổ Thiên tộc?
Hiển nhiên là không thể nào.
Chư Thiên Thành trước kia đã sát hại không ít cường giả Thần cung và Điện Thiên Hành, chẳng lẽ bây giờ lại bắt họ chứa chấp Chư Thiên Thành?
Chưa kể hiện nay, Thượng Cổ Thiên tộc có chấp nhận Chư Thiên Thành thì cũng chỉ sẽ lợi dụng họ, khiến họ liều chết với Kiếm Minh.
Vì vậy, Chư Thiên phủ chỉ còn cách đi theo Diệp Huyên đến cùng.
Nghe Lâm Tiêu nói vậy, Ngôn Chân Khanh cũng lên tiếng: “Ngôn gia cũng sẽ ủng hộ Thiếu chủ đến cùng, cho dù có gặp phải họa diệt tộc”.
Giống với Lâm Tiêu, Ngôn Chân Khanh đã không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể đặt cược tất cả lên Diệp Huyên.
Kiếm Si khẽ gật đầu: “Đã vậy, ngay bây giờ ta cần hai vị triệu tập toàn bộ cường giả trong mỗi tộc đến Kiếm Minh”.
Lâm Tiêu hỏi: “Quyết tử chiến một trận?"
Kiếm Si gật đầu: “Quyết tử chiến”.
Lâm Tiêu và Ngôn Chân Khanh bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cười khổ.
Kiếm Minh này thật sự là quá bá đạo.
Không hợp nhau là lập tức liều mạng.
Nhịp điệu thế này có phải quá nhanh rồi không?
Kiếm Si bỗng đứng dậy: “Truyền lệnh cho tất cả kiếm tu tập trung”.
Lâm Tiêu: “Kiếm Si cô nương định chủ động tấn công Thượng Cổ Thiên giới ư?"
Kiếm Si gật đầu: “Chúng rề rà mãi không đến, phiền chết đi được, chúng ta sẽ chủ động xuất kích”.
Lâm Tiêu cười khổ.
Kiếm Minh này cũng có phần biến thái nữa!
Ngôn Chân Khanh bỗng hỏi: “Chi bằng chúng ta đợi Thiếu chủ trước đã?"
Lâm Tiêu gật gù: “Đợi Thiếu chủ xem?"
Kiếm Si nghĩ ngợi rồi nói: “Để ta đi gọi hắn”.