Mà lúc này, Diệp Huyên lại chém một kiếm xuống.
Ầm!
Một kiếm vừa rơi xuống, không gian lốc xoáy đen kia lập tức nứt vỡ…
Mà lúc này, Nguyệt Nha kia đã lao đến, Diệp Huyên quay người lại chém xuống một kiếm.
Ầm ầm!
Nguyệt Nha lập tức bị chém bay!
Nguyệt Nha nhìn Diệp Huyên chằm chằm, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Diệp Huyên lại khẽ cười: “Xem ra, ta cược đúng rồi! Các người xây dựng truyền tống thông đạo này hẳn là rất tốn công, đúng chứ?”
Nguyệt Nha nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cho rằng như vậy thì có thể ngăn cản chúng ta sao? Xây dựng một truyền tống thông đạo, đối với chúng ta mà nói, chẳng qua chỉ là tốn chút thời gian mà thôi!”
Chút thời gian!
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt, lúc này thứ hắn cần chính là chút thời gian.
Ở chân trời phía xa, Lý Thị Tín kia đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn thần thú trước mặt: “Thiên Yêu Quốc!”
Thần thú cười nói: “Đúng vậy!”
Lý Thị Tín lắc đầu: “Vì một tên loài người mà làm kẻ địch với Dị Duy tộc ta, đáng sao?”
Thần thú cười lớn: “Ta cảm thấy, mẹ nó đáng lắm!”
Lý Thị Tín: “…”
Dị Duy tộc?
Thật ra đối với thần thú mà nói, Dị Duy tộc cũng không yếu, nhưng người ông ta giúp là ai?
Diệp Huyên!
Người khác không biết, nhưng nó biết cha tên này biến thái đến nhường nào!
Đừng nói là Dị Duy tộc, cho dù có mười Dị Duy tộc cũng không phải đối thủ của cha tên nhóc này!
Tuy nói người đàn ông áo xanh để Diệp Huyên tự mình đối mặt mọi thứ, nhưng nếu Diệp Huyên thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, người làm cha thật sự sẽ không màng đến sao?
Mà sở dĩ cả đường này nó đều giúp Diệp Huyên, đương nhiên là muốn kết phần thiện duyên rồi!
Cấp bậc người đàn ông áo xanh quá cao, dù nó muốn kết thiện duyên thì cũng chẳng có cơ hội đó nữa là!
Nhưng Diệp Huyên thì khác!
Diệp Huyên lúc này, rất cần nó giúp đỡ.