Diệp Huyên đứng dậy đi đến bên hồ, hắn mở lòng bàn tay ra, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm Chủ lệnh!
Đây là cha để lại khi rời đi, dựa theo Không Di kia nói, chỉ cần mình dùng tấm lệnh bài này, Dị Duy giới cũng chỉ là con sâu cái kiến!
Phải dùng sao?
Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng, cất Kiếm Chủ lệnh vào!
Nếu gặp một chút khó khăn đã gọi người, vậy cả đời mình cũng đừng mơ vượt qua cha và Thanh Nhi!
Diệp Thần!
Diệp Huyên đột nhiên nghĩ đến Diệp Thần, không phải năm đó tên này có một số tùy tùng sao?
Lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó vui mừng nói: “Tiểu Mộ, ngươi đến Ý Cảnh rồi?”
Tiểu Mộ gật đầu.
Lúc này, nàng đã đạt đến Ý Cảnh!
Tiểu Mộ đạt đến Ý Cảnh, vậy sẽ kinh khủng đến mức nào?
Chắc chắn có thể trong nháy mắt giết chết cao thủ cùng cấp!
Lúc này, Đạo Nhất đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta liếc nhìn Diệp Huyên: “Cần người sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Cần!”
Đạo Nhất cười nói: “Đi!”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên mang theo Tiểu Mộ đi theo.
Chỉ chốc lát, ba người đến trước một tòa cung điện.
Diệp Huyên đã từng đến nơi này!
Năm đó Đạo Nhất từng nói, nơi này có hai tùy tùng của Diệp Thần.
Đạo kiếm A Tị!
Đao giả Mục Thánh!
Đạo Nhất dẫn theo Diệp Huyên và Tiểu Mộ đi đến trước mặt đạo kiếm A Tị, khẽ nói: “Ngươi có biết vì sao lúc trước ta không cho ngươi đánh thức bọn họ không?”
Diệp Huyên lắc đầu.