Diệp Huyên gật đầu: “Có thể!”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Được!”
Dứt lời, y xoay người nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch ở cách đó không xa: “Chúng ta nên đi rồi!”
Nhị Nha chớp mắt: “Đi thôi!”
Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Các muội sắp chia tay Tiểu Huyên Tử rồi! Chẳng lẽ không có quà gì sao?”
Nhị Nha đen mặt: “Dương ca, sao ngay cả muội và Tiểu Bạch mà huynh cũng gài thế!”
Người đàn ông áo xanh cười to.
Nhị Nha dẫn Tiểu Bạch đi tới trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên vội lấy hai chiếc nhẫn chứa đồ ra đưa cho Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Bên trong đều là kẹo hồ lô, đủ cho hai người ăn rất lâu! Hơn nữa còn do ta tự làm đấy!”
Kẹo hồ lô!
Nhị Nha và Tiểu Bạch lập tức sáng mắt lên!
Nhị Nha nhìn Diệp Huyên: “Tiểu Huyên Tử, ngươi muốn cái gì!”
Diệp Huyên vội lắc đầu: “Ta không cần gì cả!”
Nhị Nha lại lắc đầu, nàng mở lòng bàn tay, sau đó đưa một chiếc nhẫn chứa đồ cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Đây là?”
Nhị Nha nói: “Vảy của ta, mỗi lần tiến hoá, vảy ban đầu của ta sẽ rụng, đây là vảy bị rụng vào lần tiến hoá trước của ta, ngươi cầm lấy đi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức tỏ vẻ kích động!
Vảy của Nhị Nha!
Nếu dùng nó để chế tạo bảo giáp thì ai có thể giết mình được?
Ai có thể chứ?
Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Cái này… Nếu ngươi đã có ý tốt thì ta xin nhận!”
Nhị Nha gật đầu: “Bên trong còn có một bình máu của ta, sau này ngươi có thể dùng để rèn luyện thân thể!”
Diệp Huyên cười nói: “Đa tạ Nhị Nha!”
Nhị Nha đáp: “Đều là người trong nhà, đừng khách sáo!”
Diệp Huyên thầm thấy ấm áp, như nhớ đến điều gì, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt nhìn Nhị Nha, Nhị Nha nhún vai: “Ngươi tự quyết định đi!”