Diệp Huyên nói với Không Di: “Ta phải làm thế nào mới tác động được đến phong ấn ở nơi này?"
Không Di: “Rất đơn giản. Nơi đây có một pháp tắc Phong Ấn, cậu chỉ cần mở miệng là có thể giải trừ”.
Diệp Huyên tròn mắt: “Đơn giản vậy thôi sao?"
Không Di cười gượng: “Với cậu thì dễ, với người khác thì khó như lên trời! Ngay cả ta cũng không thể đụng đến pháp tắc Phong Ấn kia”.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Giải trừ phong ấn!"
Lời vừa dứt, đất trời bốn phía chợt mờ dần như có thứ gì đang lướt qua.
Không Di đứng cạnh Diệp Huyên nói: “Thiếu chủ thật sự định thả họ đi đơn giản vậy sao?"
Hắn chỉ cười mà không đáp.
Không bao lâu sau, phong ấn kia đã hoàn toàn biến mất.
Những cường giả ngụy Ý Cảnh lập tức sôi sục lên.
Phong ấn biến mất thật rồi!
Bọn họ đang dợm rời đi, chợt nghe Diệp Huyên cưới hỏi: “Không biết chư vị có hứng thú đột phá lên thêm không?"
Họ lập tức dừng bước.
Đột phá lên?
Chẳng phải là lên Ý Cảnh sao?
Họ lập tức nhìn hắn. Sơn Lâm do dự một hồi rồi hỏi: “Lời này của Diệp thiếu có ý gì?"
Hắn cười: “Ý ta là các vị có muốn đạt đến Ý Cảnh hay không?"
Sơn Lâm hạ giọng: “Tất nhiên là muốn, nhưng chẳng lẽ Diệp thiếu có cách?"
Diệp Huyên nhìn sang Tiểu Bạch. Nhóc ta hiểu ý, lập tức vung tay lên, để một luồng tử khí bay đến trước mặt Sơn Lâm.
Sơn Lâm thấy nó thì kích động: “Đây là...”
Diệp Huyên cười: “Đã tin chưa?"
Sơn Lâm: “Diệp thiếu muốn ta làm gì?"
Diệp Huyên cười: “Là thế này, người Dị Duy sắp tới sẽ tấn công vào thế giới của chúng ta. Sức một mình ta lại có hạn, nên...”
Sơn Lâm nói ngay: “Sơn Lâm ta sẵn sàng đi theo Diệp thiếu!"
Diệp Huyên: “Người Dị Duy rất mạnh”.