Sắc mặt Diệp Huyên sa sầm.
Phải rồi!
Nếu người nơi này biết hắn chính là Diệp Huyên thì lại chẳng tìm cách dồn hắn vào chỗ chết sau khi thoát ra ư?
Nếu họ bắt tay với nhau, hắn hiện nay tuyệt đối không thể chống lại!
Khi ấy bên ngoài có người Dị Duy, bên trong có lũ này, hắn biết làm thế nào?
Không Di lại nói: “Vì vậy Kiếm chủ mới muốn để Thiếu chủ tự mình giải quyết. Cứu hay không cứu, tất cả đều do cậu quyết định”.
Diệp Huyên im lặng.
Không Di: “Thiếu chủ có muốn nhận lệnh bài kia không?"
Diệp Huyên nhìn lệnh bài. Có nó trong tay, đời người như bật hack!
Dị Duy gì đó đều chỉ là muỗi!
Có nên nhận không?
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn từ chối nhận lệnh bài này.
Như Nhị Nha đã nói, một khi nhận lấy, cuộc đời hắn sẽ không khác gì gian lận.
Người Dị Duy gì đó đều chỉ là rác rưởi.
Nhưng hắn biết cha và Thanh Nhi chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng.
Đặc biệt là Thanh Nhi.
Nàng ấy vẫn luôn hy vọng hắn có thể thật sự trưởng thành, trở thành cường giả đạt đến cấp bậc như nàng.
Bản thân hắn cũng muốn mạnh lên bằng với Thanh Nhi và cha.
Theo lời Không Di, nếu hắn nhận lấy lệnh bài thì cả đời này sẽ không bao giờ có thể vượt qua hai người họ.
Về sau nếu gặp phải bất kỳ vấn đề gì, cũng chỉ biết lệ thuộc vào cha và Thanh Nhi.
Trong khi đó, nguyên tắc của hắn là sẽ không làm phiền đến hai người kia nếu kẻ địch không quá biến thái.
Còn nếu gặp phải biến thái đến độ bất thường thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm chỗ dựa với chả chỗ đứng gì nữa.
Ông đây sắp mất cả mạng rồi.
Mà còn không cho gọi người?
Ông đờ cờ mờ chúng mày!