Bóng mờ: “Nhìn ta đi”.
Diệp Huyên nhìn sang, nghe bóng mờ nói: “Chính ta đã bị nhốt ở đây”.
Diệp Huyên: “Bên trong có gì?"
Bóng mờ: “Không biết”.
Diệp Huyên cau mày: “Không biết?"
Bóng mờ: “Cha ngươi hẳn là biết”.
Diệp Huyên: “Ngươi biết cha ta?"
Bóng mờ: “Năm ấy y đã đến đây, cũng bước vào nơi kia”.
Diệp Huyên quay đầu nhìn miếu thần, trong lòng dâng lên nỗi hiếu kỳ. Bên trong đó rốt cuộc là thứ gì?
Bỗng hắn nghe bóng mờ hỏi: “Tiểu hữu có thể cứu ta ra được không?"
Diệp Huyên nhìn sang, nghe bóng mờ nói: “Nếu tiểu hữu bằng lòng giúp đỡ, tại hạ cam nguyện đi theo tiểu hữu, mặc tiểu hữu sai khiến. Ta lấy thần hồn thề, nếu vi phạm ắt không được chết tử tế!"
Bóng mờ thề xong, mặt hồ bỗng gợn lên từng đợt sóng.
Lời thề đã thành nhân quả.
Diệp Huyên: “Ta phải làm gì để cứu ngươi?"
Bóng mờ: “Rất đơn giản, để vị tiểu cô nương cạnh tiểu hữu ra tay là được”.
Nhị Nha!
Diệp Huyên nhìn sang, Nhị Nha chỉ nói: “Để Tiểu Bạch làm đi”.
Tiểu Bạch cười toe, đưa mắt nhìn bóng mờ. Sau đó nhóc ta khẽ khàng hít một hơi, hàng loạt linh khí đã ùn ùn ập đến.
Không lâu sau, có thứ gì đó trên mặt hồ vừa biến mất.
Một chốc sau đó, có một người đàn ông trung niên rẽ nước bước ra.
Ông ta hít vào một hơi tràn đầy buồng phổi, khẽ thi lễ với Diệp Huyên: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu hữu”.
Diệp Huyên chỉ cười: “Nếu ông rời đi ngay bây giờ, ta cũng không làm gì được”.
Đối phương lắc đầu: “Đàn ông nói chuyện phải giữ lời”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Ông theo ta trong ba năm là được, sau đó có thể rời đi”.
Người đàn ông lại thi lễ: “Đa tạ”.
Diệp Huyên quay sang nhìn miếu thần, trong lòng cảm thấy có phần hụt hẫng.
Không lẽ cha chỉ muốn gài bẫy hắn thật?
Đúng lúc này, cửa miếu bỗng bật mở, có một giọng nói truyền ra từ bên trong: “Thiếu chủ, chờ ngài đã lâu”.