Diệp Huyên hỏi Nhị Nha: “Nhóc ấy nói gì vậy?”
Nhị Nha lắc đầu: “Chả hiểu”.
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Bạch cũng trố mắt ra, đoạn lại quơ quào cặp vuốt.
Nhị Nha bất đắc dĩ: “Ngươi không học nói tiếng người được sao Bạch? Thủ ngữ cỡ này ta cũng chịu!"
Tiểu Bạch: “...”
Bỗng có động tĩnh vang lên từ phương xa.
Mọi người rối rít nhìn sang, thấy một con cáo trắng xuất hiện.
Cả người nó trắng như tuyết, mọc ra chín cái đuôi, trông xinh đẹp vô cùng.
Tiểu Bạch thấy nó thì kích động hẳn ra, vừa chỉ trỏ vừa vung tay loạn xạ.
Có thể thấy bảo vật mà nhóc nói chính là con cáo này.
Cáo ta cũng đang nhìn Tiểu Bạch với vẻ tò mò tràn ngập.
Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Ngươi đi chơi với chúng ta không?"
A Mộc Liêm sửng sốt nhìn hắn.
Trực tiếp vậy luôn sao?
Nào ngờ khi nhìn sang Diệp Huyên, ánh mắt cáo trắng lập tức lạnh đi.
Tràn đầy địch ý.
Diệp Huyên không biết phải nói gì. Đừng bảo rằng cha hắn cũng từng ức hiếp con cáo này chứ?
Không thể nào!
Y cũng không giống như hạng người thích ỷ mạnh hiếp yếu mà!
Nhị Nha lên tiếng: “Ngươi bằng lòng đi với chúng ta không?"
Đã là vật sống thì không thể cưỡng cầu.
Chưa kể con cáo này còn là yêu thú.
Cáo ta nhìn Nhị Nha, thấy cô bé liếm kẹo nói: “Ăn no uống đủ chơi vui”.
Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, vung tay lên, để một cụm tử khí bay về phía cáo trắng.
Cáo ta nhìn thấy tử khí thì tỏ vẻ kích động rõ rệt, hít vào một hơi thật sâu, hấp thu toàn bộ chúng.
Thấy nó lại nhìn mình, Tiểu Bạch toét miệng cười, vẫy vẫy tay.
Cáo trắng tỏ ra do dự.
Nhị Nha bỗng nói: “Chúng ta đi”.