Uỳnh!
Không gian xung quanh bỗng chốc chấn động từng cơn như có sóng vỗ ập đến.
Nhưng Nhị Nha vẫn không hề hấn gì.
Diệp Huyên ngẩn người.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Nữa không?"
Diệp Huyên: “Sao ngươi lại không bị gì?"
Nhị Nha: “Vì thần hồn của ta rất mạnh”.
Diệp Huyên cau mày: “Rất mạnh?"
Nhị Nha gật đầu: “Thú hồn”.
Thú hồn!
Diệp Huyên biết nó!
Thần hồn của yêu thú bình thường đã mạnh hơn con người, mà Nhị Nha còn là ác thú ngoại hạng thì thần hồn còn phải kinh khủng đến mức nào nữa?
Đừng nói hắn, e rằng cả cường giả Ý Cảnh chân chính cũng không làm gì được cô bé.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, quay lại nhìn cô gái váy trắng, nghe ả lạnh nhạt hỏi: “Ngươi cho rằng như vậy là kết thúc sao?"
Hắn bật cười: “Cô nghĩ ta sợ ư?"
Ả nhìn hắn: “Nhớ kỹ những lời hôm nay của ngươi”.
Sau đó xoay người rời đi.
Bỗng Diệp Huyên gọi với theo: “Cô nương!"
Cô gái váy trắng quay lại: “Việc gì?"
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ ta có thể giúp cô thoát ra”.
Ả chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo, giơ ngón giữa lên rồi đi mất.
Con gái gì đâu mà thô lỗ! Diệp Huyên đen cả mặt.
Hắn không nghĩ nhiều nữa mà quay sang A Mộc Liêm và Lý Thiên Hoa: “A Mộc cô nương và Lý huynh đi trước đi”.
Lấy tình hình trước mắt đến xem, bọn họ đi theo hắn chắc chắn sẽ gặp phải tai vạ.
Nhưng A Mộc Liêm lắc đầu: “Không sao cả”.
Lý Thiên Hoa cũng cười nói: “Vậy chúng ta cùng đi”.