Ầm!
Cả người Diệp Huyên run bần bật!
Mà lúc Diệp Huyên chuẩn bị đánh trả thì cô gái đã lùi ra xa hơn trăm trượng, kéo dài khoảng cách với hắn!
Diệp Huyên có chút mờ mịt.
Người này có ân oán gì với cha à?
Cô gái nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc: "Nói lời mà không giữ lời, đáng chết!"
Vừa nói xong, ả lại ép bàn tay về trước một cái.
Ầm!
Diệp Huyên lập tức biến sắc, hắn lao về trước đấm ra một quyền.
Ầm!
Cánh tay phải Diệp Huyên rung lên kịch liệt, cơ thể cũng ớn lạnh, hắn liên tục lui về sau, cảm giác đầu óc quay cuồng, ngay lúc ấy, có một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ họng của hắn.
Diệp Huyên không hề do dự, hắn xoay người đấm một cú vào ngực cô gái kia, nhưng lúc này ả lại rút tay về vỗ xuống đất một cái.
Ầm!
Toàn bộ mặt đất liền nổ tung!
Cô gái lại định ra tay tiếp, nhưng lúc này Diệp Huyên bỗng giang hai tay ôm lấy cô gái kia rồi lăn xuống đất.
Ầm ầm!
Mặt đất lập tức bị sụp xuống một cái hố sâu, ngay lúc này, Diệp Huyên bay vọt ra ngoài!
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, khóe miệng hắn đã có máu tươi chảy xuống.
Phía xa, cô gái kia lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, ả từ từ siết chặt nắm đấm, thủ thế tấn công.
Diệp Huyên bỗng nói: "Từ từ đã!"
Cô gái nhìn Diệp Huyên, hắn nói: "Vừa nãy ngươi bảo nói lời mà không giữ lời, có phải cha ta đã từng đồng ý với ngươi chuyện gì không?"
Cô gái gằn giọng nói: "Y đã đồng ý sẽ mang ta ra ngoài, nhưng y lại không làm!"
Ra ngoài!
Diệp Huyên ngây người, sau đó nhìn Nhị Nha, Nhị Nha tròn xoe mắt: "Ta không biết!"
Diệp Huyên đen mặt lại, cha mình cũng thật là, đồng ý với người ta rồi mà lại không làm!