Phía chân trời, Văn Thiên đột nhiên cả giận nói: "Khoác lác cái chó gì, ngươi..."
Ông lão tóc trắng đột nhiên quay phắt sang Văn Thiên: "Câm miệng!"
Câm miệng!
Nghe thế, Văn Thiên bỗng ngẩn người.
Ông lão tóc trắng lạnh lùng nhìn Văn Thiên: "Mẹ nó, ngươi là heo à?"
Văn Thiên có chút ngơ ngác: "Tổ tiên... Người..."
Ông lão tóc trắng hít sâu một hơi: "Lão phu chết rồi mà cũng bị mấy đứa oắt ngu si các ngươi hãm hại... Mẹ nó, lão phu khổ thật mà!"
Nói rồi, lão cả giận quát lên: "Thứ ngu xuẩn nhà ngươi, tiền bối này đã vượt qua Ý Cảnh rồi!"
Vượt qua Ý Cảnh!
Nghe thế, Văn Thiên như bị sét đánh ngang tai, cả người thất thần.
Ông lão tóc trắng nhìn người đàn ông áo xanh, vẻ mặt phức tạp: "Không ngờ qua vô số năm mà vẫn có người vượt qua được Ý Cảnh..."
Lúc này, Văn Thiên đột nhiên gào lên: "Không thể! Hắn tuyệt đối không thể vượt qua Ý Cảnh! Cho dù là tổ tiên năm đó cũng không vượt qua được Ý Cảnh mà, sao hắn có thể..."
"Ngu xuẩn!"
Ông lão tóc trắng đột nhiên tức giận mắng: "Tổ tiên ngươi không thể vượt qua Ý Cảnh thì có nghĩa là người khác cũng không thể à? Ngươi dù gì cũng đã tu được đến bán bộ Ý Cảnh, sao vẫn ngu như thế? Lẽ nào ngươi không biết câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?"
Văn Thiên lẩm bẩm như mất hồn: "Không thể, hắn không thể vượt qua Ý Cảnh..."
Phía chân trời, ông lão tóc trắng lắc đầu thở dài, lão nhìn người đàn ông áo xanh: "Các hạ có thể tùy ý xử trí nó, nhưng kính mong các hạ tha cho Văn tộc ta một con đường, làm phiền rồi!"
Người đàn ông áo xanh tiện tay vung lên, Văn Thiên lập tức bị một luồng kiếm quang bao phủ rồi tan biến!
Người đàn ông áo xanh quay sang nhìn Nhị Nha: "Hết giận chưa?"
Nhị Nha gật đầu.
Người đàn ông áo xanh cười ha ha: "Vậy chúng ta đi!"
Nói xong, y nắm tay Nhị Nha và Tiểu Bạch xoay người rời đi.
Phía chân trời, ông lão tóc trắng đột nhiên nói: "Các hạ, sao người có thể vượt qua được Ý Cảnh? Mong người chỉ điểm một chút!"
Năm đó cũng vì không thể tiến thêm một bước nữa nên lão mới phải ra đi, có thể nói đó là nuối tiếc cả đời này!