Người đàn ông cười to: “Có từng đến!”
Diệp Huyên hỏi: “Nơi đó có gì?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nếu con tò mò thì sau này con có thể thử đi dạo! Nơi đó không có sức hấp dẫn gì với ta cả!”
Nói đến đây, y im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Nếu đi thì nhớ báo tên ta ra trước! Nếu không, ta sợ con sẽ đi đời luôn!”
Diệp Huyên: “…”
Di tích!
Diệp Huyên nhìn về phía xa, hắn đã quyết định đi một chuyến!
Di tích có thể khiến Khai Thiên tộc xem trọng như vậy chắc chắn không tầm thường.
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Tiểu tử, thế giới này rất rộng lớn, không chỉ có mỗi người Dị Duy, con…”
Nói đến đây, y lắc đầu: “Thôi, không nói đến những chuyện này!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu, có gì mà không thể nói chứ?
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Bây giờ thực lực của con quá yếu, có một số chuyện nói với con, con cũng không hiểu”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Phụ thân, người từng có tuổi trẻ chứ?”
Người đàn ông áo xanh ngây người, sau đó đáp: “Đương nhiên là có rồi!”
Diệp Huyên lại nói: “Lúc người còn trẻ, có phải người cũng từng yếu không?”
Người đàn ông áo xanh không nói gì.
Diệp Huyên cười khẽ, cũng im lặng.
Người đàn ông lắc đầu: “Không phải ta muốn đả kích con, mà với thực lực của con bây giờ, có rất nhiều chuyện không nên tiếp xúc thì tốt hơn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
“Không hỏi nữa sao? Nếu con thật sự muốn biết, ta cũng có thể nói với con!”
“Bây giờ con chỉ muốn nâng cao thực lực của mình thôi!”
“Được!”
Lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyên.
Cô gái mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài xoã xuống, hai tay khuất trong tay áo.
Đẹp!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên vào lúc này!
Da của cô gái rất trắng, đặc biệt là đôi mắt kia, vừa to vừa sáng, như có thể hút người ta vào bên trong vậy.
Đây là một cô gái khiến người ta chỉ nhìn một lần đã không thể quên!