Vì năm đó y không được hưởng thụ đãi ngộ này!
Nghĩ đến người nào đó, nụ cười trên mặt người đàn ông áo xanh biến mất.
Lại một tháng trôi qua!
Diệp Huyên đã có thể chồng chém bốn mươi hai tia kiếm khí!
Bốn mươi hai tia kiếm khí!
Bây giờ, mỗi lần hắn vung kiếm, không gian mấy trăm nghìn dặm xung quanh đều sẽ trở nên hư ảo!
Nhị Nha ở một bên chợt hỏi: “Dương ca, bao giờ chúng ta đi?”
Người đàn ông áo xanh cười đáp: “Sắp rồi!”
Sắp rồi!
Nhị Nha nhìn Diệp Huyên phía xa: “Thật sự không đưa Tiểu Huyên Tử đi sao?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên phía xa, một lát sau, y nhẹ giọng nói: “Con đường của thằng bé, thằng bé vẫn phải tự đi, đi theo ta không phải giúp nó, mà là hại nó…”
Người đàn ông áo xanh hiểu rõ, nếu Diệp Huyên đi theo y, hắn sẽ mãi mãi không thể trưởng thành.
Con đường sau này, Diệp Huyên phải tự mình đi thì hắn mới có thể vượt qua y, nếu y vẫn luôn che chở, thì Diệp Huyên sẽ mãi mãi là một đứa trẻ!
Nhị Nha khẽ thở dài: “Đáng tiếc!”
Người đàn ông áo xanh nhìn về phía Nhị Nha: “Đáng tiếc cái gì?”
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Nếu Tiểu Huyên Tử đi cùng chúng ta thì chắc chắn sẽ rất vui!”
Tiểu Bạch liên tục gật đầu, nó cũng rất thích Diệp Huyên.
Rất hợp gu!
Là người phe mình!
Người đàn ông áo xanh đen mặt, nếu ba đứa nhóc này hợp thành một nhóm… Thì thế giới còn yên ổn sao?
…
Thời gian như thoi đưa, mới chớp mắt đã thêm một tháng trôi qua.
Lúc này, Diệp Huyên đã có thể chống chéo năm mươi tia kiếm khí rồi!