Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt đáp: “Ta chướng mắt ngươi, không muốn trả lời”.
Nam Phong: “...”
Diệp Huyên bỗng đứng dậy: “Các hạ còn nhớ chúng ta đã cược gì không?"
Nam Phong: “Nhớ”.
Diệp Huyên: “Ông chấp nhận thua chứ?"
Nam Phong không nói.
Diệp Huyên cười: “Ta biết vì sao cha ta có thể rút kiếm nhanh như vậy”.
Nam Phong: “Ta theo ngươi ba năm”.
Diệp Huyên cong môi.
Quá ngon!
Lại thêm một tay đấm siêu hạng!
Tuy Nam Phong không phải đối thủ của cha, nhưng trên đời này có mấy người đánh ngang được với cha chứ?
Ông ta là cường giả bán bộ Ý Cảnh!
Còn là kiếm tu!
Chiến lực chắc chắn đạt tiêu chuẩn.
Nam Phong nhìn người đàn ông áo xanh với vẻ muốn nói lại thôi, lại nghe Diệp Huyên cười: “Các hạ không biết gì cứ hỏi ta, ta cái gì cũng biết”.
Nam Phong nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Vị tiểu hữu này... có chắc là cái gì cũng biết không?"
Diệp Huyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Cha ta biết là ta biết, có vấn đề gì không?"
Nam Phong: “...”
Hoa Nhất Y và A Mệnh đều trợn mắt nhìn Diệp Huyên hết sức khó tin. Vậy mà cũng được luôn?
Nhị Nha thì giơ ngón cái với hắn: “Ghê gớm, hai cha con đều vô liêm sỉ”.
Người đàn ông áo xanh cũng không biết nói gì. Mẹ nó, sao thằng con mình lại mặt dày như thế được nhỉ?
Vào lúc này, một ông lão xuất hiện trên đài đá. Ông ta chống cây trượng màu đen, râu tóc bạc phơ, trông già cỗi vô cùng.
Hoa Nhất Y lên tiếng: “Lão Thương”.