Trừ người đàn ông áo xanh.
Thấy vậy, sắc mặt những cường giả khác thoắt cái đọng lại.
Ngay cả Hoa Nhất Y cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Nàng ta chỉ kịp phản ứng vào giây phút thanh kiếm xuất hiện, nếu đối phương có lòng muốn giết...
Sắc mặt nàng ta càng đanh lại.
Gã đàn ông kia lại nói: “Đến!"
Hàng chục thanh kiếm trên không trung bỗng hóa thành kiếm quang, hội tụ thành một thanh duy nhất trong tay ông ta.
Ông ta cười: “Hoan nghênh chư vị đạo hữu thảo luận kiếm đạo”.
Phải cố tình liếc nhìn người đàn ông áo xanh thêm một cái, người này mới chịu lùi xuống.
Diệp Huyên khẽ huých y: “Hình như ông ta nhằm vào cha đấy”.
Người đàn ông áo xanh chỉ cười mà không nói.
Diệp Huyên lại hỏi: “Ban nãy vì sao không có thanh kiếm nào trên đầu cha?"
Y nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Có lẽ là vì ta mạnh quá”.
Đoạn y quay sang than thở với Diệp Huyên: “Con cứ than mình khổ lắm, thảm lắm, nhưng biết sao không? Ta thật sự rất hâm mộ con đấy!"
Diệp Huyên không hiểu gì hết: “Hâm mộ cái gì?"
Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Vì con yếu nên mới cho rằng cái gì cũng lợi hại, không như ta nhìn ai cũng thấy người đó yếu...”
Lại một tiếng thở dài: “Chao ôi, vô địch thật là phiền lòng quá đi. Nếu ta được yếu như con thì tốt biết bao! Cuộc sống của kẻ yếu một đi không trở lại rồi, khổ lắm con biết không? Ta khổ lắm...”
Diệp Huyên: “...”
Nhìn gương mặt "đau khổ" của người đàn ông áo xanh, Diệp Huyên suýt nữa đã ra tay đánh người.
Thật sự là không nhịn nổi nữa!
Nhưng lý trí lại nói hắn đánh không lại y.
Nhịn!
Phải nhịn!
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, ngả mình tựa vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa.
Bỗng dưng sinh ra chút hối hận vì đã đi tìm cha.
Ngày nào cũng phải nhìn y làm bộ làm tịch mà lại không nói gì được, nghẹn chết rồi!
Tức quá!