A Mệnh đột nhiên tát một cái bạt tai.
Bốp!
Cô gái kia còn chưa kịp phản ứng đã lập tức bị một tát đánh bay ra ngoài mười mấy trượng…
Cái tát vang dội!
Tất cả mọi người đều ngây người!
Thật sự dám ra tay ở nơi này sao?
Sau khi A Mệnh tát cô gái kia, nàng ta kéo Diệp Huyên đi ra sau lưng người đàn ông áo xanh, rất ngoan ngoãn, như thể vừa nãy không phải do nàng ta ra tay vậy.
Người đàn ông áo xanh không nói gì.
Diệp Huyên kéo tay A Mệnh, khẽ cười: “Đừng sợ, để cha ta đỡ cho, ông ấy đỡ được!”
Người đàn ông áo xanh: “…”
Lúc này, một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên từ trên trời quét đến…
Sau khi luồng hơi thở mạnh mẽ kia quét đến, mọi người trong sân lập tức hả hê.
Tòa thành này có một quy tắc: Không thể đánh nhau ở trong thành, dù là ân oán sâu đến đâu cũng không được.
Ai ra tay, người đó chết!
Quy tắc này, mười vạn năm này đều không có ai dám phá!
Cho dù là một vài cao thủ Bán Bộ Ý Cảnh cũng không dám ra tay ở đây!
Một vài người nhìn A Mệnh, theo bọn họ thấy thì pháp tắc vũ trụ này có chút ngu ngốc.
Bởi vì người phụ nữ bày quầy hàng kia rõ ràng là cố ý chọc tức nàng ta, mà nàng ta lại còn ra tay, như vậy thực sự không lý trí chút nào!
Vẻ mặt A Mệnh bình tĩnh, nàng ta đứng sau lưng người đàn ông áo xanh, rất yên tĩnh, tựa như người vừa nãy ra tay không phải là nàng ta vậy.
Lúc này, một ông lão tóc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Cao thủ Bán Bộ Ý Cảnh!
Ông lão tóc trắng nhìn người phụ nữ bày quầy trước mặt, người phụ nữ bày quầy nhìn A Mệnh chằm chằm, ánh mắt không hề che giấu sát ý lạnh lẽo.
Nàng ta sơ suất rồi!
Nàng ta thật sự không ngờ pháp tắc vũ trụ này lại dám ra tay!
Nơi này chính là Vô Biên Thành!
Sao nàng ta dám?
Ông lão tóc trắng nhìn A Mệnh: “Ngươi ra tay trước?”
A Mệnh gật đầu.