Có Linh tổ này ở đây, chuyện tu hành chỉ còn tốn nửa công sức! Quan trọng là, Linh tổ này còn có năng lực tìm bảo vật!
Có thể nói, đây là thần tài chân chính!
Hơn nữa, tử khí của Linh tổ này đối với cao thủ cấp bậc như bọn họ mà nói thì rất có ích!
Nhưng, người có thể ở nơi này thì chẳng phải kẻ ngốc.
Một người dám đưa một Linh tổ nghênh ngang trên đường phố, chẳng lẽ là người bình thường sao?
Mặc dù Linh tổ rất mê hoặc, nhưng chẳng ai dám ra tay.
Những cao thủ đã đến cấp bậc như bọn họ đều biết rõ, nhiều lúc, một ác nhân cũng có thể khiến vô số năm tu hành của mình tan thành mây khói!
Cao thủ cấp bậc như bọn họ, sợ nhất là nhân quả, nhất là nhân quả không tốt!
Lúc này, một cô gái bỗng cười nói: “Đạo hữu, có hứng thú xem xem thứ đồ trước mặt ta không?”
Người đàn ông áo xanh dừng bước, y nhìn trước mặt cô gái, trước mặt cô gái có một cuộn thẻ tre.
Cô gái cười nói: “Đây chính là bản thảo do Diệp Thần để lại năm đó, vô cùng trân quý, chỉ cần ba trăm tử khí thôi!”
Bản thảo Diệp Thần để lại!
A Mệnh lập tức có hứng thú, nàng ta muốn qua lấy, nhưng lại bị một sức mạnh thần bí ngăn cản!
Cô gái nhìn A Mệnh, cười nói: “Cô nương, như vậy không hợp quy tắc!”
A Mệnh hỏi: “Đây là bản thảo gì?”
Cô gái cười nói: “Một bản thảo liên quan đến tu hành võ đạo, có thể nói là vô giá!”
A Mệnh lại lắc đầu.
Cô gái nhìn A Mệnh: “Cô nương lắc đầu là có ý gì?”
A Mệnh lạnh nhạt nói: “Cái này của ngươi là giả?”
Nghe vậy, cô gái nheo mắt: “Giả?”
A Mệnh gật đầu: “Giả!”
Cô gái cười nói: “Cô nương đang nói chuyện cười sao?”
A Mệnh nhìn cô gái: “Nét chữ trên thẻ tre không phải của hắn!”
Diệp Huyên nhìn thẻ tre kia, trên thẻ tre có hai chữ nhìn đã rất mờ nhạt: Võ học.
Rõ ràng, A Mệnh đã nhìn thấy hai chữ này!