Lúc này, A Mệnh đột nhiên nói: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Huyên nhìn A Mệnh: “Cảm thấy rất mạnh!”
A Mệnh nhướng mày: “Đấu hai chiêu?”
Diệp Huyên gật đầu.
A Mệnh chợt biến mất tại chỗ, Diệp Huyên lập tức đâm một kiếm!
Ầm!
Diệp Huyên lập tức lùi cả vạn trượng!
Sau khi hắn dừng lại, kiếm trong tay hắn lập tức nứt ra!
Sau khi Kiếm Linh rời đi, kiếm của hắn hiện tại đều chỉ là một vài kiếm bình thường!
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm rạn nứt trong tay, sau đó nhìn A Mệnh: “Mạnh quá!”
A Mệnh nhìn thân xác Diệp Huyên: “Thân xác quả thực không tệ!”
Diệp Huyên hít sâu một hơi, có chút phấn khích.
Thấy vậy, ánh mắt A Mệnh có chút kinh ngạc: “Hình như ngươi không hề thấy nản lòng chút nào!”
Diệp Huyên cười nói: “Tại sao phải nản lòng? Ngươi mạnh hơn ta, đây là chuyện tốt!”
A Mệnh không hiểu: “Tại sao?”
Diệp Huyên khẽ nhếch miệng cười: “Bởi vì như vậy thì ta có thể biết được bản thân mình vẫn chưa đủ!”
Chưa đủ!
Thất bại là chuyện xấu sao?
Không!
Thất bại là chuyện tốt!
Tuy rằng hắn vừa mới đột phá thì đã bị đánh bại, nhưng trong lòng hắn không hề nản chí chút nào, bởi vì thất bại có thể khiến đầu hắn thanh tỉnh, có thể khiến hắn cảm thấy bản thân chưa đủ!
Nghe thấy Diệp Huyên nói vậy, A Mệnh khẽ gật đầu: “Ngươi khiến ta có chút bất ngờ!”
Diệp Huyên khẽ cười: “Đạo Nhất đâu?”
A Mệnh nhìn Diệp Huyên: “Đến Dị Duy giới rồi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Đến Dị Duy giới?”
A Mệnh gật đầu.
Diệp Huyên trầm mặc: “Nàng ta đi làm gì!”
A Mệnh nói: “Phong ấn bị nới lỏng, có lẽ nàng ta đi là vì chuyện này!”
Vẻ mặt Diệp Huyên u ám: “Có nguy hiểm hay không?”
A Mệnh gật đầu: “Có!”
Diệp Huyên im lặng không nói.
A Mệnh nhìn Diệp Huyên, cũng không nói gì.