Pháp tắc Thời Gian nhìn Đạo Nhất, vẻ mặt không thân thiện.
Đạo Nhất nhìn về phía vòng xoáy màu đen ở nơi xa, lúc này, một cô gái từ trong đó đi ra
Chính là A Mệnh!
Lúc này khóe miệng A Mệnh mang theo máu tươi, không chỉ như vậy, trên má phải nàng ta còn có một vệt máu đỏ thẫm!
Khi nhìn thấy Đạo Nhất, ánh mắt A Mệnh lập tức trở nên lạnh giá: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!”
Rất rõ ràng, các nàng đã biết chuyện Đạo Nhất làm với Diệp Huyên!
Đạo Nhất cười nói: “A Mệnh, có phải gần đây cảm thấy càng ngày càng khó nhọc hay không?”
A Mệnh mặt không cảm xúc: “Liên quan gì đến ngươi?”
Đạo Nhất nhìn A Mệnh, khẽ cười nói: “A Mệnh, phòng thủ không được!”
A Mệnh nhìn chằm chằm Đạo Nhất: “Phòng thủ không được ta vẫn phải phòng thủ!”
Đạo Nhất lắc đầu: “Được được! Ngươi phòng thủ đi!”
A Mệnh nhìn Đạo Nhất: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Đạo Nhất cười nói: “Lần này đến tìm các ngươi là muốn nhờ các ngươi giúp đỡ!”
A Mệnh cười lạnh lùng: “Tiễn ngươi về tây thiên sao? Nếu là như vậy, ta rất sẵn lòng!”
Đạo Nhất nói: “Giúp chủ nhân!”
Giúp chủ nhân!
A Mệnh cau mày lại.
Đạo Nhất nhìn về phía vòng xoáy màu đen kia, khẽ nói: “A Mệnh, người Dị Duy đã phát hiện ra chủ nhân rồi!”
Tròng mắt A Mệnh bỗng nhiên co rụt lại: “Sao có thể!”
Đạo Nhất cười nói: “Ngươi đã đánh giá thấp người Dị Duy rồi! Mặc dù bây giờ chúng nó không cách nào xuyên qua phong ấn của chủ nhân, nhưng mà không có nghĩa cao thủ đứng đầu chúng nó không dùng cách khác đi vào thế giới này”.
A Mệnh trầm giọng nói: “Vết thương trên người ngươi là người Dị Duy làm?”
Đạo Nhất gật đầu.
A Mệnh nhìn Đạo Nhất: “Năm đó vì sao phản bội chủ nhân?”
Đạo Nhất cười nói: “Câu hỏi này, sau này ta sẽ giải thích với ngươi, việc cấp bách bây giờ là đối phó với người Dị Duy, tranh thủ chút thời gian cho chủ nhân”.